"Em nói rồi mà, các anh đều là anh trai của Viên Viên." Cô bé rung đùi đắc ý: "Ba tên là Úc Cẩm Kiêu, anh cả là Úc Minh Hi, anh hai là Úc Ánh Trạch."
Mặc dù cách phát âm của cô bé không được chính xác cho lắm, nhưng nếu cẩn thận nghe thì vẫn có thể hiểu được nội dung.
"Viên Viên, em biết tên các anh từ đâu?" Một cảm giác kỳ diệu đột nhiên dâng lên trong lòng Úc Minh Hi.
"Ở tiên cảnh ạ." Viên Viên lơ đễnh nghịch tóc: "Giống như Viên Viên được gọi là Úc Viên Viên."
Vốn dĩ Úc Ánh Trạch không tin lời Viên Viên, cậu cảm thấy cô bé nhập vai quá sâu, xuất phát từ lòng tốt không muốn khinh thường cũng như vạch trần cô bé.
Ngược lại Úc Minh Hi thì im lặng, đột nhiên cậu lắc lắc Viên Viên, ôm cô bé đi ra ngoài: "Được rồi, Viên Viên bây giờ ngoan ngoãn đi ngủ được không?"
"Được ạ!" Úc Viên Viên ghé vào vai cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Dì Trần dọn dẹp một căn phòng trống, căn phòng trống rỗng không có gì, nhưng giường vừa mới trải xong, vừa lớn vừa mềm, ngồi lên còn có thể lắc lư, đối với Viên Viên mà nói rất mới lạ.
Úc Ánh Trạch không thể hiểu được mạch não của cô bé: "Trước đây em chưa từng ngủ trên giường à?"
Nằm ngửa trên chiếc giường to, tay chân Úc Viên Viên đập lên đập xuống như vỗ nước: "Lúc trước giường mà Viên Viên ngủ nhỏ lắm, nhưng cái giường này... lớn quá!"
Cô bé nhanh chóng trở mình trên giường, cuộn tròn chân ngồi xổm rồi cố ý nhẹ nhàng nhảy xuống.
Động tác và ánh mắt cô bé rất cẩn thận, giống như một con mèo nhỏ.
"Hơn nữa cái giường này mềm quá, lúc trước giường cứng quá, còn có động vật nhỏ biết cắn người..."
Úc Ánh Trạch nghi hoặc gãi đầu: "Động vật nhỏ nhỏ là gì?"
"Chắc là muỗi." Úc Minh Hi cau mày nhẹ giọng giải thích.
Cậu đã hiểu đại khái cảnh sinh hoạt trước đây của Viên Viên, không tính là tồi tệ quá, nhưng chắc cũng không khá hơn là bao.
Cho dù so sánh với những đứa trẻ bình thường cũng có một khoảng cách rất lớn.
Nhưng nói đến đây trong giọng của cô bé không có chút oán giận nào, cũng không có ghét bỏ, có lẽ cô bé đã chấp nhận với hoàn cảnh của mình, không soi mói.
"Ánh Trạch, muộn rồi, em đi tắm rồi ngủ đi." Úc Minh Hi vừa kéo chăn cho Úc Viên Viên, vừa nói.
Úc Ánh Trạch ngáp một cái thật dài rồi xoay người muốn đi, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng hét lớn: "Chúc anh hai ngủ ngon!"
Bước chân cậu bỗng dừng lại, Úc Ánh Trạch cố gắng giữ mình lạnh lùng, vẫy tay: "Ừ, ngủ ngon."
Sau đó cậu hốt hoảng nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Viên Viên và Úc Minh Hi, cậu mới đắp chăn cho cô bé, đặt sư tử con lên gối: "Viên Viên có thể đồng ý với anh, sau này đừng nói cho người khác biết chuyện ở Tiên cảnh không? Đây là bí mật nhỏ của chúng ta, nếu bị người xấu biết, chắc chắn họ sẽ bắt nạt Viên Viên."
Cô bé ba tuổi này vô cùng tin tưởng anh trai mình, ngay cả "Vì sao" cũng không hỏi, đã lập tức gật đầu đồng ý: "Viên Viên hứa với anh trai, đây là bí mật nhỏ của chúng ta, Viên Viên sẽ không nói cho người khác biết!"
"Ngoan lắm. Vậy... Viên Viên ngủ một mình được không?" Úc Minh Hi mỉm cười nói.
Úc Viên Viên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tay nắm lấy mép chăn: "Được ạ."
Úc Minh Hi sợ ban đêm cô bé tỉnh lại sợ hãi nên cố ý để lại một chút ánh đèn ở đầu giường, rồi rón rén rời đi.
Khi đóng cửa phòng lại, sự dịu dàng trên mặt cậu biến mất hoàn toàn, cậu nhanh chóng bước về phía phòng ngủ của mình.
Thân hình cậu khẽ ghé vào bên giường, kéo ra một cái hộp từ bên dưới.
Trong hộp còn cất giấu một cái hộp nhỏ hơn, giống như là bí mật gì đó không thể bị phát hiện đang trốn ở bên trong.
Mở nắp cuối cùng ra, Úc Minh Hi run rẩy lấy ra một tấm ảnh.
Trên ảnh chụp có ba, mẹ còn có em trai Úc Ánh Trạch, mà trong tay Úc Minh Hi còn ôm một đứa bé chưa tới một tuổi.
Đứa bé mặc váy màu hồng nhạt, trong tay túm con búp bê sư tử nhỏ kia, một nhà năm người tươi cười trông rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ toàn bộ người Giang Thành đều biết, Úc gia chỉ còn lại hai đứa con trai.