Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 28:




Tầm mắt Úc Cẩm Kiêu khẽ di chuyển, anh đưa tay cầm lấy con búp bê theo bản năng.

Anh biết.

Tối hôm qua nhìn thấy con búp bê này xuất hiện ở đầu giường Úc Viên Viên, anh đã biết là Úc Minh Hi tặng.

Chẳng lẽ đứa nhỏ ngốc kia coi Viên Viên là em gái mình thật sao?

Trái tim anh giống như bị cái gì đó đ.â.m vào, tạo một lỗ hổng, sự đau buồn cũng theo đó mà len lỏi vào từng chút, làm cho Úc Cẩm Kiêu không nhịn được nhớ tới cô con gái mất tích của anh.

Mặc dù như thế nào cũng không ai có thể thay thế được, không một ai!

Cho dù một số cảm giác sẽ vô tình chạm vào anh, nhưng có những chuyện vốn dĩ không thể quên, cũng như trên thế giới này tồn tại vết thương vĩnh viễn không thể chữa lành.

Và vết thương này khắc sâu một cách tàn nhẫn vào trái tim anh.

Bàn tay anh vô ý thức nắm chặt, ngay cả Úc Cẩm Kiêu cũng không phát hiện sự bình tĩnh của mình lại bị xáo trộn triệt để như vậy.

Búp bê trong tay không chỉ làm cho anh nhớ tới đứa con gái mất tích, mà còn khiến anh nghĩ đến Úc Minh Hi.

Đứa con trai dịu dàng hiểu chuyện kia ôm tâm tình gì mà lại tặng con búp bê này cho Viên Viên?

Anh còn nhớ rõ mặc dù Ánh Trạch muốn nhưng Úc Minh Hi cũng không chịu cho.

Có lẽ vết thương vĩnh viễn không thể khép lại kia không chỉ ở trong lòng một mình anh.

Chỉ là đứa con trai nghe lời hiểu chuyện kia chưa bao giờ lôi vết thương lên cho người khác xem, chỉ biết yên lặng cuộn mình lại, một mình khổ sở.

“Cao Châu, về cô nhi viện Thiên Sứ một chuyến đi." Úc Cẩm Kiêu đột nhiên nóng lòng, phá tan sự bình tĩnh vốn có của anh.

Cuối cùng anh cũng cảm nhận được thế nào là nóng lòng.

Thật sự rất buồn cười.

Anh không ngờ có ngày mình lại như vậy, Úc Cẩm Kiêu bị cảm xúc xa lạ làm rung động một lần nữa.

Cao Châu không quay đầu, chỉ giảm tốc độ xe: "Úc tiên sinh, anh... quên gì ạ?”

“Tôi quên đưa con búp bê này cho Viên Viên rồi.” Úc Cẩm Kiêu cúi đầu nhìn con búp bê sư tử nhỏ trong tay, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng cầm nó như đang bảo vệ đồ dễ vỡ.

 

“Vâng.”

Đầu xe quay ở giao lộ, rồi đi về hướng cô nhi viện Thiên Sứ.

Giờ này khắc này, trong ký túc xá cô nhi viện đã huyên náo túi bụi.

Ngay cả những đứa trẻ chơi bên ngoài cũng vây xem ở cửa, nhưng bọn nhóc sợ mấy cậu bé kia, không dám đi vào hỗ trợ, lại càng không dám đi nói cho người lớn.

Mấy thằng nhóc này cao nhất trong cô nhi viện, hơn nữa bọn nó luôn đi theo đoàn bắt nạt người khác, ai dám phản kháng sẽ bị bắt nạt âm thầm.

Cho dù tố cáo với người lớn, bọn nhóc cũng sẽ không an phận được bao lâu, sau đó còn bắt đầu giở trò khi không có người khác ở đây.

Đinh Miểu Miểu và Úc Viên Viên, hai người nhỏ bé đại chiến bốn tiểu ma đầu, cuối cùng mệt mỏi thở hồng hộc, đồ ăn vặt và đồ chơi không giữ lại được dù chỉ một cái, ngay cả chăn cũng bị bọn nhóc kia kéo trên mặt đất dẫm vài cái.

Úc Viên Viên vừa mệt vừa khổ sở đột nhiên không nói lời nào, nhìn chằm chằm chăn dưới đất đỏ mắt.

Đó là đồ ba mua, là ba cố ý mua chăn mềm mại cho cô.

Nước mắt cô bé tí tách rơi xuống, Úc Viên Viên gào khóc ngồi xổm trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé dùng sức lau dấu chân: "Đừng giẫm lên chăn ba tớ mua, không được giẫm, các cậu là người xấu, một đám xấu xa.”

“Tớ cứ giẫm! Giẫm này!" Nói xong, mấy thằng nhóc kia lại nhảy lên giẫm vài cái.

"Huhuhu, không được giẫm lên cái chăn ba mới mua cho tớ..." Viên Viên khóc thảm thiết, muốn gom cái chăn lại thành một cục tròn, nhưng bọn nhóc vẫn cố ý giẫm lên không buông chân, còn không ngừng làm mặt quỷ với cô bé.

"Đồ không biết xấu hổ, cậu không có ba đâu, cậu vốn dĩ không có ba!”

Mới vừa đi tới cửa phòng, Úc Cẩm Kiêu đã nghe thấy động tĩnh ồn ào bên trong.

Anh vốn định để sư tử nhỏ ở đấy rồi rời đi luôn, nhưng vừa thấy rõ tình huống bên trong, khí tức trên người anh đột nhiên trở nên cực kỳ dọa người.

Ngay cả trẻ con vây quanh cửa xem náo nhiệt cũng nhận thấy có gì đó không đúng, bọn nhỏ dựa vào bản năng lập tức trốn sang hai bên, nhường đường cho Úc Cẩm Kiêu.

Trong phòng, mấy thằng nhóc vừa giẫm lên chăn, vừa làm mặt quỷ: "Rõ ràng cậu là trẻ mồ côi, vậy mà lại vô liêm sỉ nhận ba lung tung, cậu không có ba đâu! Hahaha!”

Thằng nhóc vốn đang cười to đột nhiên cảm giác thấy có gì đó không ổn.

Phía sau sao lại lạnh thế nhỉ, giống như có cái gì đó cực kỳ nguy hiểm đang đứng sau lưng mình ý.

Đột nhiên bị nhấc bổng lên, trong phòng nhất thời lặng ngắt, thằng nhóc quay đầu nhìn, trái tim đập thình thịch, sợ tới mức biến thành chim cút.

Úc Cẩm Kiêu kéo cổ áo thằng nhóc, ánh mắt anh như muốn g.i.ế.c người, gằn từng chữ: "Bây giờ cô bé có ba rồi.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.