Hướng đồ tể đáp: "Có, để ta đi lấy ngay."
Kiều Triều và Kiều Nhị đi ra chuồng heo xem qua đàn heo, Hướng An chỉ vào hai con trong chuồng: "Hôm nay thiến hai con này."
Kiều Nhị gật đầu: "Được, nhưng cần các ngươi giữ chặt heo giúp ta."
"Không vấn đề gì."
Chẳng bao lâu, Hướng đồ tể mang cồn i-ốt ra, còn Kiều Nhị thì bắt đầu mài dao. Làm nghề này, lưỡi d.a.o phải luôn thật sắc bén.
Văn thị, thê tử của Hướng đồ tể, nhỏ giọng hỏi trượng phu: "Liệu có làm được không?"
Hướng đồ tể trấn an: "Nhà họ thiến mấy con heo rồi, chắc chắn ổn."
Văn thị ngạc nhiên: "Mấy con? Nhiều thế sao?"
"Ừ, ta đã hỏi kỹ rồi."
Kiều Nhị chuẩn bị xong d.a.o và kim chỉ, rồi nói: "Hướng đồ tể, bắt lấy hai con heo cần thiến, chúng ta sẽ làm việc ở góc này, đừng để con heo khác thấy."
"Hiểu rồi." Hướng đồ tể nhanh chóng bắt heo, trong khi Kiều Triều và cha Hướng đồ tể giúp giữ chặt. Kiều Triều còn che mắt heo để nó không thấy gì.
Văn thị không dám nhìn, cũng bảo con mình không được xem. Nương Hướng đồ tể thì can đảm hơn, lại gần xem kỹ quá trình.
Kiều Nhị đã quen tay, một nhát d.a.o dứt khoát, rồi khâu lại miệng vết thương. Dù heo kêu lên một tiếng nhưng rất nhanh sau đó nó đã ổn.
Chưa đầy mười phút, con heo đầu tiên đã được thiến xong."
Kiều Nhị bảo họ thả lại con heo vào chuồng, dặn dò: "Mấy ngày tới chăm sóc cẩn thận, thi thoảng xem miệng vết thương có rỉ m.á.u hay không. Nếu thấy heo không khỏe, có thể gọi đại phu. Nhớ sát cồn i-ốt vào miệng vết thương ba lần một ngày. Chỉ cần miệng vết thương lành thì heo cũng sẽ ổn."
Hướng đồ tể gật đầu: "Không thành vấn đề."
Kiều Nhị nói tiếp: "Vậy làm tiếp con thứ hai thôi."
Công việc diễn ra nhanh chóng, con heo thứ hai cũng được thiến xong chỉ trong vòng nửa giờ. Kiều Nhị nhận được 30 văn tiền. Hướng gia còn định mời hai người ở lại ăn cơm.
Kiều Triều từ chối: "Không cần đâu, trong nhà còn nhiều việc, lần khác chúng ta sẽ ghé."
Kiều Nhị cũng đồng tình: "Lần sau đi. Nếu heo có vấn đề gì, các ngươi cứ tìm ta."
Hướng đồ tể tiễn hai người ra cửa: "Cảm ơn các ngươi, vất vả rồi."
Trên đường về, nương Hướng đồ tể chợt nhớ ra: "Ai chà, lần trước củ cải nhà họ cho ăn ngon quá! Sớm biết vậy ta đã hỏi xem còn không. Mình có thể trả tiền mua, làm củ cải muối cũng ngon."
Hướng đồ tể đáp: "Lần sau con sẽ hỏi xem. Nghe nói nhà họ dạo này kiếm tiền nhờ trồng rau bán."
"Chả trách mà giàu lên nhanh thế. Củ cải của họ còn ngon hơn cả nhân sâm!"
Trong khi đó, Kiều Triều và Kiều Nhị về tới nhà. Kiều Nhị định đưa số tiền kiếm được cho Chân Nguyệt, bởi trước giờ tiền kiếm được đều qua tay Chân Nguyệt chia rồi đưa cho Kiều Trần thị giữ.
Nhưng Chân Nguyệt từ chối: "Đây là tiền đệ kiếm được, đệ giữ lấy. Nếu muốn, có thể đưa chút cho nương làm hiếu kính."
Kiều Nhị hơi ngượng ngùng: "Hôm nay đại ca đã giúp ta mà."
Kiều Triều mỉm cười: "Không cần đưa ta đâu, lần sau đệ có thể tự làm rồi."
Cuối cùng, Kiều Nhị vẫn đưa cho Kiều Trần thị mười văn tiền để hiếu kính cha nương, còn giữ lại hai mươi văn cho mình.
Tiền thị cầm số tiền hai mươi văn mà Kiều Nhị đưa, vui vẻ nói: "Nếu sau này ai cũng nhờ chàng thiến heo, một con heo được mười lăm văn, vậy mà thiến tới một ngàn con thì kiếm được mười mấy lượng bạc đấy!"
Kiều Nhị nghe vậy thì hơi lo lắng,"Nhiều heo thế thì ta sợ không làm nổi mất".