Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 231:




Kiều Trần thị vẫn nhiệt tình: "Không sao, cháu cứ ngồi."
Kiều Tam nhanh chóng mang nước mật ong tới, trong khi Kiều Trần thị lấy thêm ít đồ ăn vặt. Nhìn ra ngoài mái hiên, bà hỏi: "Gội đầu à? Còn nước không? Lát nữa kêu Tiểu Hoa và bọn trẻ ra gội đầu luôn, giúp chúng bắt rận."
Chung Mạn Châu nhanh nhảu nói: "Thím để cháu giúp mọi người đun nước ấm."
Kiều Trần thị liền cười từ chối, đặt tay lên vai nàng ấy: "Cháu là khách, đâu cần phải làm việc."
Kiều Tam nói: "Huynh đi trước lấy nước ấm, lát nữa giúp Tiểu Hoa và mấy đứa gội đầu bắt rận."
Chung Mạn Châu đáp: "Thím ơi, để cháu đi cùng tam ca nhé. Cháu chỉ đứng bên cạnh, không làm gì cả."
Kiều Trần thị gật đầu: "Được, hai đứa đi cùng nhau, tiện thể bồi dưỡng thêm tình cảm."
Việc bắt rận là chuyện bình thường với họ, cứ thấy có là bắt. Nhưng với Chân Nguyệt thì không dễ chịu lắm, mà Kiều Triều cũng thế.
Kiều Triều đang giúp Chân Nguyệt lau tóc, cũng cảm thấy ngứa ngáy: "Ta cũng phải đi gội đầu, nàng kiểm tra xem ta có rận không. Ta bắt đầu thấy ngứa rồi."
Chân Nguyệt lo lắng: "Vậy huynh mau đi, nếu huynh có thì chắc chắn ta cũng sẽ bị lây. Chúng ta ngủ chung mà."
Kiều Triều lau khô tóc cho Chân Nguyệt được một nửa, rồi vội đưa khăn cho nàng, nhanh chóng đi vào bếp lấy nước ấm.
Lúc này, Kiều Tam vừa múc nước vào bếp, thì Chung Mạn Châu cũng đi theo sau hắn,"Đại ca, để muội trông nước sôi giúp cho."
Kiều Triều nói: "Đợi chút, ta đem nước trong nồi ra trước đã."
"Được."
Kiều Triều mang nước ra ngoài, ngồi dưới mái hiên gội đầu, còn Kiều Tam và Chung Mạn Châu thì ở lại bếp đun nước sôi.
Chung Mạn Châu ngượng ngùng nói nhỏ: "Đại ca huynh đối với đại tẩu thật tốt. Vừa nãy muội còn thấy đại ca giúp đại tẩu bắt rận và gội đầu."
Kiều Tam cười nhẹ: "Chuyện đó bình thường mà. Nhị ca huynh cũng giúp nhị tẩu làm vậy. Trong nhà mọi người đều hỗ trợ lẫn nhau."
Chung Mạn Châu có chút ngỡ ngàng. Ở nhà nàng, cha nương nàng đối xử với nhau cũng tốt, nhưng khi so với cách Kiều Triều và Chân Nguyệt chăm sóc nhau, thì rõ ràng là không bằng.
Kiều Tam bỗng nhiên ngượng ngùng, nói khẽ: "Sau này, khụ, huynh cũng có thể giúp muội."
Chung Mạn Châu đỏ mặt nhưng cũng khẽ gật đầu. Thấy nàng ấy đáp lại, Kiều Tam vui lắm: "Vừa nãy muội chưa ăn điểm tâm, để huynh đi lấy cho muội nhé."
"Ai, không cần đâu. Dưa leo lúc trước ăn ngon lắm, huynh hái cho muội một quả là được."
"Được, để huynh đi hái."
"Ân, muội sẽ trông lửa."
Chẳng bao lâu sau, hai người đã ngồi trong bếp nhai từng miếng dưa leo.
Khi nước đã sôi, Chung Mạn Châu đi gọi Tiểu Hoa và mấy đứa trẻ. Khi ra ngoài, nàng ấy thấy Chân Nguyệt đang kiểm tra tóc cho Kiều Triều.
Thực ra không có rận, Chân Nguyệt chỉ kiểm tra cho chắc. Sau khi xem kỹ, nàng thở phào nhẹ nhõm: "May là không có gì."
Kiều Triều cũng cười: "Thật may là không có."
Hai người nhìn nhau cười, rồi bỗng nhiên cả hai sững lại trong giây lát.
Chân Nguyệt đưa khăn khô cho Kiều Triều: "Tự lau tóc đi. Ta đi xem nhi tử đã tỉnh chưa."
"Được."
Chung Mạn Châu ở lại Kiều gia một canh giờ rồi mới rời đi. Ban đầu, Kiều Trần thị định giữ nàng ấy ở lại dùng bữa và để Kiều Tam đưa nàng ấy về, nhưng Mạn Châu khéo léo từ chối: "Hôm nay cháu chưa nói trước với nương, lần sau cháu sẽ ở lại." Nàng ấy sợ nếu ăn cơm ở Kiều gia mà không xin phép trước, nương nàng ấy sẽ mắng.
Kiều Trần thị hiểu ra, nhưng vẫn chuẩn bị cho Mạn Châu một rổ rau củ để mang về,"Cứ cầm lấy, không đáng bao nhiêu đâu, chỉ là ít rau dưa trong nhà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.