Mạn Châu từ chối mãi không được, cuối cùng đành nhận lấy. Kiều Tam sau đó đưa nàng ấy về tận nhà, rồi nhanh chóng quay lại Kiều gia.
Khi Chung mẫu thấy nữ nhi về cùng một rổ đồ ăn, bà liền hỏi: "Sao lại mang nhiều đồ thế này? Sao con về muộn vậy?"
Mạn Châu đáp: "Đây là thím cho, con từ chối không được."
Chung mẫu nói: "Thôi được, lần sau nhà mình có gì, con mang lại cho họ chút quà đáp lễ."
"Vâng. À, nương, hôm nay khi con ở Kiều gia, nương biết con thấy gì không? Con thấy đại ca Kiều Tam đang giúp tẩu tẩu bắt rận, còn chải đầu cho tẩu ấy nữa. Hai người trông thân thiết lắm."
Mạn Châu tiếp tục: "Kiều Tam nói nhà họ ai cũng vậy. Nhị ca của Kiều Tam cũng giúp nhị tẩu. Thực ra lần trước con cũng thấy đại ca Kiều Tam giặt quần áo nữa."
Chung mẫu nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: "Con nói đại ca nhà họ cũng giặt quần áo sao?"
Mạn Châu gật đầu: "Có vẻ như tay của đại tẩu bị thương nên đại ca phải giúp."
Chung mẫu suy nghĩ rồi nói: "Không phải trong nhà còn có Tiền thị sao? Nhưng mà... Nếu sau này Kiều Tam cũng giúp con giặt quần áo, đó cũng là phúc của con đấy."
Mạn Châu nghe vậy, mặt đỏ bừng: "Vâng."
Chung mẫu gật gù: "Xem ra Kiều gia không tệ chút nào. Nhưng con ở Kiều gia lâu như vậy, làm gì suốt thời gian đó?"
Mạn Châu ngượng ngùng đáp: "Con đến thì thấy tẩu tẩu của Kiều Tam đang gội đầu, thím nói nhân tiện gội cho bọn Tiểu Hoa, nên bọn con giúp chúng bắt rận. Kiều Tam lo nước ấm, còn con chỉ giúp trông lửa mà thôi."
Chung mẫu đồng tình: "Phải thế chứ, con đừng chỉ ngồi không, giúp việc nhỏ như đốt lửa cũng tốt. Dù sao Kiều Tam đã nhiều lần tặng đồ cho nhà mình, còn giúp chúng ta chặt củi, múc nước. Hai bên đều cần giúp đỡ lẫn nhau."
Thời tiết dạo gần đây thay đổi thất thường, chẳng hạn như buổi sáng nắng to, nhưng tới chiều lại đổ mưa lớn. Những cơn mưa đến bất ngờ, không thể nào biết trước.
Kiều Đại Sơn có vẻ lo lắng, bởi lẽ việc trồng trọt rất phụ thuộc vào thời tiết. Mưa quá nhiều không tốt, mà không mưa cũng không được.
"Ai!" Kiều Đại Sơn thở dài.
"Cha, có chuyện gì vậy?" Kiều Nhị hỏi.
Kiều Đại Sơn đáp: "Mưa nhiều thế này, ta sợ hoa màu không phát triển tốt."
Kiều Nhị trấn an: "Hôm qua con mới đi thăm ruộng, hoa màu vẫn ổn, cha đừng lo quá."
Kiều Đại Sơn vẫn buồn bã: "Ta lo sau này sẽ có chuyện."
Kiều Nhị cười: "Cha lo xa quá rồi. Để con thường xuyên ra ruộng kiểm tra. Nếu có vấn đề gì, con sẽ chạy về báo ngay."
"Ừ, cũng chỉ biết làm vậy thôi."
Dạo này mưa nhiều, các loại quả dại trong rừng cũng bắt đầu chín. Kiều Triều lại có ý định vào rừng, Chân Nguyệt cũng muốn đi cùng: "Lần này ta sẽ cẩn thận hơn."
Kiều Triều đồng ý: "Nàng cứ đi cùng ta."
"Được."
Lần này, họ không đi vào rừng trúc nữa, vì Lâm Trân Nương đã biết đến chỗ đó. Sau này, nhiều người trong thôn cũng tới rừng trúc và gần như đã hái sạch măng.
Hai người quyết định đi tới khúc sông trước kia, nơi mà họ đã ghé vào mùa đông. Trước khi đi, Chân Nguyệt ở nhà dùng dây thừng làm một cái lưới để đánh cá. Con đường dẫn tới bờ sông khá xa, hơn nữa hôm qua vừa mới mưa xong, nên không khí trong lành, mát mẻ, nhưng lại nhiều muỗi. Đoạn đường trước mặt có một đàn muỗi bay vo ve khắp nơi.