Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 248:




Tuy nhiên, ai nấy đều thấy sắc mặt Trịnh nương tử đã cải thiện nhiều, lại còn hay mang đồ từ Kiều gia về, nên mọi người đoán chắc nàng ấy được trả rất nhiều tiền.
"Có lẽ là được hai trăm văn mỗi tháng."
"Nhiều thế sao?"
"Ngươi không thấy sao? Trịnh nương tử giờ trông khỏe khoắn hơn nhiều, trước kia gầy gò xanh xao lắm."
"Đúng là vậy thật."
Có lẽ do thấy Trịnh nương tử làm việc ở Kiều gia có lương khá, nên có người đến hỏi xem Kiều gia có cần thêm người làm không. Nhưng hiện tại, chỉ cần một mình Trịnh nương tử là đủ, nên dĩ nhiên Kiều gia không cần thêm người.
Bà Trương mặt dày đến hỏi: "Nhà ta có Trân Nương, cả làng ai cũng biết là người siêng năng. Trong nhà được nàng chăm lo đâu ra đấy, lại còn rảnh rỗi lên núi đào rau dại, măng non, ăn thì ít. Nghe nói Trịnh nương tử đòi hai trăm văn, Trân Nương nhà ta chỉ cần 180 văn thôi."
Kiều Trần thị cười gượng: "Thật sự là nhà ta không cần thêm người."
Hơn nữa, Lâm Trân Nương siêng năng chẳng qua là vì bị ép, không làm thì bị bà Trương đánh. Ai mà dám lười biếng? Đồ ăn thì bị chia ít, vì bà Trương chẳng bao giờ cho tức phụ ăn đủ no.
Bà Trương tiếp tục: "Tức phụ nhà ta còn có thể trông trẻ, đại tôn tử nhà ngươi còn nhỏ mà. Đúng rồi, nghe nói nhà ngươi bán rau, Trân Nương nhà ta cũng có thể tối tối ra vườn hái rau giúp."
"Nếu 180 văn là cao, thì 150 văn cũng được."
Tiền thị khó chịu lên tiếng: "Bà Trương! Việc bà hành hạ con dâu cả thôn đều biết, giờ không đủ à? Muốn mang con dâu sang nhà ta để chúng ta sai khiến tiếp sao?"
Bà Trương biện bạch: "Làm gì có! Ta đang giúp các ngươi mà. Trịnh nương tử đắt đỏ, Trân Nương nhà ta thì rẻ. Ai lại không chọn người làm giá rẻ chứ?"
Lúc này, Chân Nguyệt bước ra, đóng sầm cửa lại,"Nhà ta chỉ thích dùng người giá cao, vì giá cao thì chất lượng tốt. Nhà bà dù rẻ cũng không cần."
Bà Trương bực bội: "Ai da, sao lại đóng cửa? Không cần thì không cần, làm gì mà thiếu tôn trọng khách thế!"
Kiều Nhị đứng bên cạnh nói: "Lâm Trân Nương đúng là đáng thương thật đó! Ai da! Bỏ tay ra, đau quá!"
Vừa nói xong, Kiều Nhị đã bị Tiền thị kéo tai: "Đáng thương? Nàng ta có cần huynh thương hại không? Sao huynh không thương ta?"
Kiều Nhị vội nói: "Ta sai rồi, ta sai rồi, nàng ta không đáng thương, không đáng thương."
Lúc này Tiền thị mới buông tha cho Kiều Nhị. Nàng ấy quay sang Chân Nguyệt, nói: "Đại tẩu, đừng để Lâm Trân Nương vào nhà mình làm việc. Cái ánh mắt yếu đuối đáng thương kia, ai biết có định quyến rũ nam nhân không?"
Chân Nguyệt thản nhiên đáp: "Nam nhân mà muốn ăn phân thì ngăn không được. Chỉ cần giữ chặt tiền bạc trong tay mình là đủ." Nói xong, nàng liếc Kiều Triều một cái.
Kiều Triều giật mình, vội vàng thanh minh: "Ta đâu có sở thích ăn phân! Hơn nữa trước giờ ta có bao giờ để ý đến Lâm Trân Nương đâu, nàng cũng biết mà."
Thực ra, Kiều Triều không thích kiểu nữ nhân yếu đuối như Lâm Trân Nương, hắn vẫn thấy Chân Nguyệt thuận mắt hơn nhiều... Đợi đã, Kiều Triều bỗng chợt hoảng sợ, chẳng lẽ hắn lại có sở thích chịu ngược sao? Sao càng ngày càng thấy Chân Nguyệt hợp ý thế này?
Tuy nhiên... Kiều Triều nghĩ lại, có vẻ như đúng là cảm thấy thuận mắt hơn thật. Hắn gãi đầu, thầm nghĩ không ổn rồi, có lẽ mình mắc phải chứng sợ thê tử.
Kiều Nhị cũng vội đồng ý: "Đúng, đúng, ta cũng không có vấn đề gì!"
Trịnh nương tử nghe vậy cũng nhẹ nhõm hẳn. Trịnh nương tử thực sự lo lắng rằng Kiều gia có thể thay thế nàng, vì nàng không phải được trả 200 văn mà là 300 văn. Nếu người khác biết chuyện này, nàng sợ sẽ có nhiều người đến tự đề cử mình vào Kiều gia làm việc.
Sáng sớm hôm đó, Trịnh nương tử mang theo một sọt cỏ heo đến Kiều gia. Cỏ này là do Trịnh bà tử và Trịnh Đại Phúc cùng giúp cắt, đầy ắp một chiếc sọt lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.