"Ta hôm nay ra ruộng thì phát hiện một ít rau nhà mình đã bị trộm. Tuy mất không nhiều lắm, nhưng hôm qua chỗ đó ta nhớ rõ là chưa hái, giờ thì không còn nữa." Kiều Đại Sơn nói.
Tiền thị liền tiếp lời: "Dạo này có nhiều người đến đổi rau với nhà mình, chẳng lẽ thấy rau nhà mình ngon hơn, nên thèm quá mà đi trộm? Hay là lần trước kẻ đòi đổi ba quả trứng gà lấy cả rổ rau không được, quay lại trộm?"
Quả thật là đáng giận, hàng xóm láng giềng với nhau, nếu xin thêm một ít rau để nếm thử thì cũng không sao, nhưng đi trộm thì thật không thể chấp nhận!
"Đại ca, bây giờ làm sao? Có cần chúng ta đi tuần tra ruộng mỗi ngày không?" Kiều Nhị hỏi.
Kiều Triều đáp: "Không thể ngày nào cũng canh ruộng được. Trước mắt cứ báo cho trưởng thôn đã, chắc chắn kẻ này không dám trộm vào ban ngày. Đêm nay chúng ta ra ruộng canh thử xem."
Chân Nguyệt nói thêm: "Không được thì cứ thông báo với người trong làng rằng, ai nhìn thấy kẻ nào trộm rau nhà mình, sẽ được thưởng 50 văn."
Tiền thị nghe vậy bèn bảo: "50 văn có khi nhiều quá, chỉ cần 20 văn là đủ."
"Cũng được." Chân Nguyệt gật đầu.
Vì chuyện trộm rau, buổi chiều Kiều Đại Sơn cứ loanh quanh tuần tra ngoài ruộng nhà mình, nhưng không thấy ai khả nghi.
Đến tối, sau khi ăn xong, Kiều Triều và Kiều Nhị mỗi người cầm một cái cuốc, một cái d.a.o quắm rồi ra ngoài. Chân Nguyệt đưa cho họ một chiếc dù, dặn: "Mang theo dù, lỡ trời mưa."
"Được." Kiều Triều nhận dù rồi cùng Kiều Nhị đi. Cả hai không ra ruộng ngay mà nấp cách đó một đoạn, quan sát từ xa. May mắn là các thửa rau cũng gần nhau.
Hai huynh đệ tách ra tuần tra, mỗi người đi một hướng. Đi một hồi, họ gặp lại nhau và ngồi nghỉ trong bụi cỏ.
"Đại ca, có khi nào hôm nay kẻ trộm không tới, vì mới trộm hôm trước rồi?" Kiều Nhị thắc mắc.
"Cứ xem đã. Có khi họ đợi trời tối hẳn mới tới."
"Cũng phải."
Hai người lại tiếp tục tuần tra, nhưng không thấy gì bất thường. Rau nhà họ vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị trộm. Họ nghĩ chắc đêm nay không có ai, nên quyết định quay về nhà.
Trên đường về, trời đã tối đen, không còn bóng người qua lại. Bất ngờ, Kiều Triều thấy một ánh đuốc phía trước. Hắn vội dập tắt đuốc của mình, kéo Kiều Nhị nấp vào bụi cây.
Chẳng bao lâu, hai bóng người lén lút cầm đuốc tiến về phía ruộng. Kiều Nhị nghĩ họ có thể là người đi kiểm tra ruộng của mình, nhưng rõ ràng chẳng ai đi thăm ruộng giữa đêm khuya như vậy. Chắc chắn đây là kẻ trộm.
Kiều Triều và Kiều Nhị bám theo từ xa, giữ khoảng cách an toàn để không bị phát hiện. Hai kẻ kia khá cảnh giác, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, nhưng mỗi lần như vậy, hai huynh đệ đã kịp nấp vào bờ ruộng cỏ rậm.
Cuối cùng, hai tên trộm đến ruộng nhà Kiều gia. Họ lấy ra một cái túi, nhanh tay hái mấy quả dưa leo bỏ vào. Một tên còn vừa kéo dưa leo vừa nói: "Đại ca, dưa leo nhà Kiều gia thật ngon!" rồi chùi quả dưa lên quần áo, cắn một miếng giòn tan.
Một người khác lên tiếng: "Ăn uống gì, nhanh tay hái đi."
Lúc này, Kiều Triều và Kiều Nhị liếc mắt nhìn nhau. Kiều Triều lập tức lao tới, tung một cú đá mạnh khiến kẻ đang ăn dưa leo bay ra xa. Sau đó, Kiều Triều quay người đá tiếp kẻ còn lại, khiến tên trộm ngã nhào xuống đất. Chưa dừng lại, Kiều Triều nhảy lên người tên đó và bắt đầu đánh đòn tới tấp.
"Aaa! Cứu mạng! Đừng đánh nữa!" Kẻ bị đánh hét lên trong đau đớn.
Tên còn lại vừa đứng lên định chạy đến giúp thì bị Kiều Nhị kề d.a.o lên cổ,"Đừng có động đậy."