Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 271:




Trịnh nương tử trở về nhà trong sự thất vọng. Bà Trịnh nhìn nàng dâu với ánh mắt hy vọng, nhưng khi thấy nàng ấy lắc đầu, Trịnh Đại Phúc bước tới nói: "Nương, đừng lo, con sẽ đi! Con sẽ sống sót trở về!"
"Đại Phúc! Con ta!" Trịnh nương tử ôm chặt nhi tử mà khóc nức nở.
Cảnh tượng này diễn ra không chỉ ở nhà Trịnh nương tử mà còn ở nhiều gia đình khác trong thôn.
Chân Dương thị cũng từng đến gặp Chân Nguyệt để vay tiền, nhưng Chân Nguyệt từ chối.
"Ngươi có phải là người nhà Chân gia không? Giờ có tiền là muốn bỏ rơi nhà mẹ đẻ phải không? Ngươi nhẫn tâm nhìn huynh đệ của mình bị bắt đi lính rồi c.h.ế.t nơi chiến trường sao?" Chân Dương thị trách móc với vẻ đau khổ.
"Ngươi nghĩ đến cháu trai, cháu gái của ngươi chưa? Nếu chúng mất cha thì sao?"
Chân Nguyệt mặt không d.a.o động, bình tĩnh đáp: "Vậy nếu con ta mất phụ thân thì sao? Bà có nghĩ đến điều đó không? Bà có nghĩ nhà ta cũng cần tiền không? Bà tưởng một trăm lượng là số tiền dễ kiếm à?"
Chân Dương thị vẫn bày ra vẻ mặt đương nhiên: "Chỉ cần đừng để Kiều Đại phải đi là được rồi, đúng không? Nhà các ngươi còn có Kiều Tam chưa kết hôn nữa kia mà! Một trăm lượng không có, thì chắc 80-90 lượng cũng có chứ?"
Chân Nguyệt thẳng thắn đáp: "Không có! Còn nữa, ta nhớ rõ tứ ca cũng chưa kết hôn mà". Không phải nàng nhẫn tâm, chẳng lẽ ai đến hỏi vay tiền nàng cũng phải cho hết? Nếu nàng cho Chân Dương thị vay, rồi mẫu thân Tiền thị cũng đến đòi, nhà mẹ đẻ bên Kiều Trần thị cũng tới thì sao? Chẳng lẽ mỗi bến thân thích đều đến vay sao? Nàng không phải là thánh mẫu, bảo toàn được gia đình mình đã là khó lắm rồi.
Chân Dương thị tức giận chỉ vào Chân Nguyệt,"Ngươi, ngươi thật là quá tuyệt tình! Vậy thì từ nay về sau ta coi như không có đứa con nào như ngươi!"
Nói xong, bà ta giận dữ bỏ đi,"Phanh!" Cánh cửa Kiều gia bị đóng mạnh đến mức tưởng như sắp hỏng.
Kiều Trần thị nhìn bà thông gia tức muốn hộc máu, do dự nói: "Hay là mượn cho họ vài lượng bạc?"
Chân Nguyệt cúi đầu, bình tĩnh nói: "Vài lượng bạc thì làm được gì? Chỉ có cách nhà ta cử người đi lính, không trả tiền."
Nghe vậy, Kiều Trần thị im lặng, cũng biết trong nhà vẫn là quan trọng hơn.
Sau khi Chân Dương thị bỏ đi, Tiền Giang thị cũng không chịu thua, chỉ vài ngày sau đã đến Kiều gia khóc lóc van xin Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn vay tiền giúp,"Ta chỉ có một nhi tử! Nếu nó đi lính thì ta biết phải làm sao?"
Tiền thị cũng không đành lòng, nghĩ đến cảnh đệ đệ mình phải ra trận, nàng ấy thấy như thể hắn sẽ chết. Trước đó, Tiền thị cũng từng âm thầm hỏi Chân Nguyệt liệu có thể vay được chút tiền không, nhưng Chân Nguyệt chỉ lắc đầu, thật sự không có, nàng đã cho ra 40 lượng, nàng chỉ một ít nữa, làm sao có thể cho thêm khi cuộc sống vẫn còn dài phía trước?
Vậy nên khi Tiền Giang thị đến cầu xin, cả nhà cũng đành bó tay. Tiền Giang thị biết nữ nhi mình không có nhiều quyền lực ở Kiều gia, nên bà ta hướng ánh mắt cầu khẩn về phía Chân Nguyệt,"Chân chất nữ, ngươi thương xót ta đi! Nếu nhi tử ta c.h.ế.t rồi, ta sống sao nổi!"
Chân Nguyệt chưa kịp trả lời thì Kiều Triều đã đứng chắn trước mặt nàng, nghiêm giọng nói: "Không phải chúng ta không thương ngươi, mà là không có tiền để cho vay. Nhà ta cũng không dư dả gì!"
Tiền Giang thị trừng mắt kinh ngạc: "Sao lại không có tiền? Nhà các ngươi không phải bán rau kiếm lời lớn lắm sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.