Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 296:




Chân Nguyệt giơ tay lên, điều khiển những dây leo xung quanh, một cây thảo đằng nhanh chóng bò ra, đẩy lùi bụi cỏ. Sau khi bụi cỏ mở ra, nàng phát hiện một con rắn độc Trúc Diệp Thanh đang ẩn nấp trong đó.
Con rắn ngay lập tức chuyển sang tư thế tấn công, nhưng Chân Nguyệt đã nhanh chóng nắm chặt tay, điều khiển thảo đằng bên cạnh lập tức quấn lấy con rắn, siết chặt. Con rắn giãy giụa, nhưng thảo đằng càng siết mạnh hơn, cho đến khi đầu con rắn bị bao kín lại. Một lát sau, khi cảm nhận được con rắn đã chết, thì thảo đằng mới từ từ buông ra.
Chân Nguyệt thấy con rắn đã bị siết chết, thầm nghĩ liệu có thể dùng nó để ngâm rượu bán hay không. Nàng dùng gậy khều con rắn lên đúng lúc Kiều Triều tới nơi và chứng kiến cảnh tượng đó.
Kiều Triều chấn động: "Nàng đang làm gì vậy?"
Chân Nguyệt quay đầu lại, điềm nhiên đáp: "Con rắn này có thể ngâm rượu để bán tiền được không?"
Kiều Triều giật mình: "Đây là rắn độc mà?"
Chân Nguyệt gật đầu: "Đúng, kịch độc. Nhưng nghe nói có thể ngâm rượu."
Kiều Triều vội nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta không biết cách xử lý đâu."
Chân Nguyệt nghĩ lại cũng đúng, bèn dùng gậy hất con rắn ra xa. Kiều Triều ngay lập tức nắm lấy tay nàng, kiểm tra từ đầu đến chân: "Nàng có sao không? Có bị cắn không?"
Kiều Triều nhìn xuống chân nàng, chỉ thấy đôi giày dính chút bùn. Chân Nguyệt bình thản nói: "Ta không sao, ta đã g.i.ế.c nó rồi."
Kiều Triều thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy cảnh nàng đối mặt với con rắn, khiến hắn thật sự lo sợ."Lần sau có đi đâu thì đi cùng ta. Nàng không được phép xảy ra chuyện gì."
Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Tại sao?"
Kiều Triều cau mày: "Nàng hỏi tại sao ư? Nàng có thể xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Không phải muốn hái tía tô sao, ta tới hái. Nàng nghỉ ngơi một chút đi".
Kiều Triều ngồi xuống bắt đầu hái tía tô, vừa hái vừa lẩm bẩm: "Nàng xảy ra chuyện thì nhi tử phải làm sao, người Kiều gia sẽ thế nào? Còn ta, ta sẽ sống ra sao?"
Bất giác, Chân Nguyệt đã trở thành một phần quan trọng trong tâm trí của Kiều Triều. Trở thành một nông dân, đôi khi hắn cảm thấy cuộc sống thật nặng nề, phải vất vả làm việc chỉ để kiếm chút tiền, nhưng chỉ cần một sự kiện nhỏ như việc bị triệu tập đi lính cũng có thể khiến tiền tích lũy gần như là tiêu hết.
Kiều gia chỉ là một gia đình nông dân bình thường, không thể giúp hắn làm nên những điều to lớn hay kiếm nhiều tiền. Nếu không có Chân Nguyệt, người đã giúp trồng ra những loại rau củ ngon lành và những trái cây hiếm, thêm vào đó là tài nấu nướng khéo léo, tạo ra những món ăn mới mẻ hấp dẫn, cùng với thái độ bình thản của nàng, thì Kiều Triều sẽ cảm thấy cuộc sống thật mệt mỏi và vô nghĩa.
Chân Nguyệt đã trở thành chỗ dựa tinh thần lớn nhất của hắn. Kiều Triều nghĩ, dù tất cả những người khác trong Kiều gia có thể rời bỏ hắn, nhưng Chân Nguyệt thì không bao giờ được phép như vậy.
Chân Nguyệt nghe Kiều Triều nói, khẽ nhíu mày: "... Có thể làm sao bây giờ? Không có ta liền không sống sao?" Nói rồi nàng ngồi xuống tiếp tục hái tía tô.
Hai người cùng làm thì công việc sẽ nhanh hơn.
Kiều Triều nghiêm túc nhìn nàng,"Tóm lại, lần sau ra ngoài tốt nhất đừng đi một mình."
Chân Nguyệt đáp ngắn gọn: "Biết rồi." Nhưng trong lòng nàng, có lẽ lần sau nàng vẫn sẽ làm như thế.
Sau khi hái đầy một sọt tía tô, Kiều Triều cõng sọt lên lưng, tay kia nắm tay Chân Nguyệt, cả hai cùng đi xuống núi."Lúc trở về ta không gặp ngươi, ngươi đi lên từ hướng nào vậy?"
Chân Nguyệt chỉ về phía trước: "Ta đi từ hướng kia, đường đó gần hơn một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.