Tiểu Hoa: "Cảm ơn thẩm thẩm."
Tiểu A Sơ nhìn Tiểu Hoa cũng nói một tiếng: "Tạ."
Phụ nhân cười xòa: "Ai da, thật là đáng yêu." Sau đó, Tiểu A Sơ bị sờ má một phen rồi được Tiểu Hoa dẫn đi đến vài hộ gia đình tiếp theo.
Sau khi đi qua vài nhà, Tiểu A Sơ mỗi lần đều bị người lớn nựng má, sau đó trong túi tiểu hài tử đã chất đầy đủ các loại đồ ăn ngon. Cuối cùng, Tiểu A Sơ mệt mỏi ngồi thụp xuống đất, không muốn đi tiếp nữa.
Tiểu Hoa không còn cách nào khác, ngồi xuống: "Đệ đệ, để tỷ cõng đệ."
Tiểu A Sơ lắc đầu.
Trước đó, ở nhà, bé từng đòi Tiểu Hoa cõng nhưng bị Chân Nguyệt mắng và còn bị đánh vào mông. Nàng đã nói: "Biểu tỷ con nhỏ như vậy, còn con thì nặng như vậy, sao có thể để biểu tỷ cõng được? Nếu cả hai té ngã thì phải làm sao? Lần sau còn dám đòi nữa không?"
Nàng còn dặn: "Tỷ tỷ con còn nhỏ, nếu con tự đi được thì hãy tự đi. Nếu mệt thì nghỉ, rồi kêu người lớn cõng, biết chưa?"
Chân Nguyệt cũng hỏi Tiểu Hoa: "Trước đó các cháu có cho Tiểu A Sơ cưỡi ngựa không?"
Tiểu Hoa sợ sệt gật đầu: "Dạ, có ạ."
Chân Nguyệt: "Lần sau đừng cho Tiểu A Sơ cưỡi ngựa nữa. Các cháu còn nhỏ, không nên chiều bé. Hiểu chưa?"
Tiểu Hoa thở phào nhẹ nhõm khi nghe đại bá mẫu không trách phạt nặng: "Dạ, cháu biết rồi ạ."
Lần đó Tiểu A Sơ khóc rất thảm, nhưng sau đó tiểu hài tử nhớ kỹ bài học. Vì vậy, hiện giờ, dù Tiểu Hoa đề nghị cõng, nhưng bé cũng lắc đầu không đồng ý, nhưng lại không chịu đi tiếp, cứ ngồi thụp xuống đất nghỉ ngơi.
Một hài tử lớn hơn trong nhóm thấy vậy liền đề nghị: "Để ta cõng hắn cho." Đứa bé này khoảng mười tuổi, dáng người khá cao lớn.
Tiểu A Sơ nhìn một lát rồi mới đồng ý bò lên lưng, và hài tử đó liền cõng Tiểu A Sơ đi tiếp đến nhà khác chúc Tết.
Cả nhóm hài tử thay phiên nhau cõng Tiểu A Sơ, đến khi chiếc túi của Tiểu A Sơ đã đầy đồ ăn ngon, cuối cùng họ cõng bé trở về nhà.
Khi cửa nhà Kiều gia mở, Chân Nguyệt nhìn thấy Tiểu A Sơ đang được người khác cõng về, liền hỏi: "Sao lại để người ta cõng thế này? Có phải con mệt rồi không?"
Tiểu Hoa vội giải thích: "Đệ đệ mệt, ngồi thụp xuống đất không chịu đi nữa. Cháu định cõng nhưng đệ không cho. Cuối cùng, Thạch đầu ca ca và An Bình ca ca thay phiên nhau cõng đệ ấy về."
Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng phụ họa: "Đệ đệ không cho bọn cháu cõng đâu".
Chân Nguyệt gật đầu: "Các cháu còn nhỏ, không nên cõng đệ đệ." Sau đó, nàng quay sang Thạch Đầu và An Bình, mỉm cười: "Hai con thật ngoan, mau để đệ đệ xuống đi. Các con đã vất vả rồi. Chờ một chút nhé." Chân Nguyệt vào phòng, lấy ra hai chiếc bao lì xì đỏ, mỗi người một cái.
"Nào, Tiểu A Sơ, mau cảm ơn các ca ca đi."
Tiểu A Sơ chạy đến ôm chân Chân Nguyệt, ngước lên nói: "Ca, tạ."
Thạch Đầu và An Bình không ngờ lại được nhận lì xì, hai hai tử vui sướng, kích động nói: "Không cần cảm ơn, cảm ơn Chân thẩm thẩm!"
Chân Nguyệt mỉm cười: "Được rồi, các con mau về nhà đi."
Sau đó, nàng dẫn Tiểu A Sơ trở lại phòng. Lúc này, Kiều Trần thị cũng bước ra từ trong phòng: "Ôi chao, đại tôn tử của ta đã về rồi!"
Chân Nguyệt vừa nói vừa nhìn Tiểu A Sơ: "Cái túi nhỏ của con đã đầy ắp rồi."
Tiểu A Sơ giơ tay lên, làm động tác như bị sờ má: "Nương, mặt."
Kiều Trần thị cười lớn: "Chắc là mọi người thấy cháu đáng yêu nên cứ sờ má cháu hoài đấy mà".