Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 367:




"Còn nữa, trước kia nàng bảo nên trồng thêm đậu nành và mua thêm hai mẫu đất, ta nghĩ chúng ta cũng nên trồng thêm khoai tây, nàng thấy thế nào?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Được đấy, tốt nhất là mua luôn đất rồi trồng ngay. Huynh bàn với cha rồi quyết định."

"Được, ta sẽ nói với cha khi ông về, sau đó đi tìm trưởng thôn để lo chuyện mua đất."

"Ừ."

Kiều Triều nhìn về phía Chân Nguyệt, nàng lúc này tóc rối tung, trâm cài cũng chưa cài, lười biếng dựa vào đầu giường, mắt chăm chú đọc sách, đôi môi hơi khô khiến nàng khẽ l.i.ế.m môi. Ánh mắt Kiều Triều thay đổi.

Hắn nhìn chằm chằm vào môi nàng, cổ họng khẽ động. Hai người sống chung đã lâu, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ hôn lên môi nàng, chỉ thỉnh thoảng hôn má mà thôi.

Kiều Triều cởi giày, leo lên giường ngồi cạnh Chân Nguyệt. Tiểu A Sơ nhìn thấy, liền vội vàng ném đồ chơi, bò lại gần nương: "Nương -"

Kiều Triều nhìn nhi tử, đã biết thằng bé lại định tranh giành Chân Nguyệt với mình, liền nói: "Tiểu A Sơ, chơi đồ chơi của con đi."

Tiểu A Sơ đáp: "Muốn nương."

Kiều Triều nói: "Ta cũng muốn nương con, con đi chơi một mình trước."

Tiểu A Sơ vẫn bướng bỉnh: "Không, muốn nương."

Kiều Triều bực bội, bế nhi tử đặt sang một bên rồi đưa đồ chơi cho nó: "Chơi đi, đừng làm phiền ta với nương con."

Nhưng Tiểu A Sơ ném đồ chơi, lại bò về phía Chân Nguyệt. Kiều Triều hai lần bế con sang chỗ khác, làm Tiểu A Sơ sắp khóc.

Chân Nguyệt nhìn thấy, cũng bật cười: "Thôi, đừng làm con khóc, lát nữa còn phải dỗ nó."

Kiều Triều tỏ vẻ không vui: "Nàng đã đồng ý với ta từ lâu rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa..."

Chân Nguyệt liếc hắn: "Ban ngày ban mặt thế này..."

Kiều Triều cười nói: "Tối nay để nó ngủ với nãi nãi. Giờ ta chỉ muốn nằm cạnh nàng thôi."

Chân Nguyệt nhích người một chút: "Nằm đi."

 

Kiều Triều liền nằm xuống bên cạnh nàng, cùng nàng đọc sách. Quyển sách này là do hắn mua, kể về những câu chuyện nhỏ, như chuyện mỹ nữ xà hay chuyện một nông phu cứu hỉ thước, sau đó hỉ thước biến thành mỹ nữ và gả cho nông phu.

Nhưng những câu chuyện này đều viết bằng văn ngôn, Chân Nguyệt đọc không hiểu hết, thỉnh thoảng phải hỏi Kiều Triều.

"Chữ này có nghĩa gì?"

"Là 'dơ bẩn'."

"À, thế còn từ này?"

"'Thuần cố'? Có nghĩa là thuần khiết, kiên cố?."

"... nó có nghĩa là chuyên nhất."

"À."

Hai người đang nói chuyện thì Tiểu A Sơ tò mò thò đầu qua, chỉ vào sách, nói: "Muốn!"

Kiều Triều cười: "Khi nào con lớn, ta sẽ mua cho con nhiều sách, lúc đó sợ rằng con còn chẳng muốn đọc."

Chân Nguyệt bảo: "Khi ba tuổi thì chắc nó đã biết đọc rồi."

Kiều Triều hỏi: "Có sớm không?"

Chân Nguyệt đáp: "Không sớm, người có thể làm chuyện lớn đều học sớm hơn so với mọi người."

"Đúng thế." Kiều Triều đồng tình, nhớ lại mình cũng bắt đầu học chữ khi mới ba tuổi.

Lo sợ Tiểu A Sơ làm hỏng sách, Chân Nguyệt đưa quyển sách cho Kiều Triều: "Huynh cất đi, ta sợ nó muốn cầm sách để chơi, ta sẽ chơi với nó một lúc, cũng sắp đến giờ ngủ trưa rồi."

Kiều Triều cất sách đi, rồi nói: "À, ta nhớ ra, trước kia ta nói sẽ làm cái bàn và giá sách cho nàng, chờ cha về ta sẽ bàn với ông. Ngày mai nếu rảnh ta sẽ vào rừng đốn gỗ về làm."

"Được."

Chân Nguyệt chơi với Tiểu A Sơ một lúc, thằng bé quả nhiên bắt đầu mệt mỏi và nhanh chóng ngủ thiếp đi trong lòng nàng. Chân Nguyệt cũng ngáp một cái, ôm con và cùng chìm vào giấc ngủ. Trời lạnh, ổ chăn ấm áp, khiến nàng thật sự không muốn rời khỏi giường.

Kiều Triều nhìn thê tử và nhi tử ngủ say, liền nhắm mắt lại, đặt một tay lên eo Chân Nguyệt và cũng chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.