Chân Nguyệt đá hắn một cái, cũng bị hắn làm cười: "Tiền đồ!"
Kiều Triều xoay người, hớn hở: "Lại thêm một lần nữa đi."
Chân Nguyệt cúi xuống hôn hắn thêm một cái. Kiều Triều lại phấn khích, biểu cảm chẳng khác gì một chú chó vui mừng, hắn giục: "Thêm nữa đi."
Chân Nguyệt bật cười: "Huynh đúng là không có chút tiền đồ nào. Hôm nay ta thưởng huynh lớn, coi như khen thưởng huynh vì thời gian qua kiếm tiền giỏi."
Nói xong, nàng hôn sâu hơn, đến khi chạm vào lưỡi Kiều Triều khiến hắn mở to mắt vì kinh ngạc, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, tay vô thức nắm chặt vạt áo của Chân Nguyệt.
Đột nhiên, Kiều Triều cả người phảng phất giống như run lên, Chân Nguyệt lập tức cảm nhận được cỗ hương vị kia... Chân Nguyệt đem người buông ra, có chút kinh ngạc lại cảm thấy không thể tưởng tượng, cũng thực thực sự không thể tin được: "... Không phải chứ... Huynh..." Không được như vậy? Chỉ mới hôn một cái mà đã...
Kiều Triều xấu hổ che mặt lại... quá kích thích...
Kiều Triều ở kiếp trước từng là hoàng đế, đến cả nụ hôn thì bây giờ cũng mới là nụ hôn đầu tiên của hắn. Trong cung đình, thật ra có dạy dỗ hắn loại chuyện này, chính là một nam một nữ biểu diễn các trò tục tĩu trước mặt hắn, khiến hắn cảm thấy ghê tởm. Chuyện hôn hít càng làm hắn thấy khó chịu, chưa kể đến việc nghĩ đến chuyện thân mật với nữ nhân.
Về sau, hắn cũng bận rộn quốc gia đại sự, cũng không phải không có người dâng tấu chương khuyên hắn nạp phi tử, nhưng chuyện quốc gia đại sự nhiều việc như vậy, hắn bận muốn chết, nào có thời gian cho chuyện nạp phi chứ?
Quốc khố cạn kiệt, nuôi một phi tử không cần tiền sao?. Hơn nữa, hắn cảm thấy loại chuyện này ghê tởm, đến cuối cùng hắn cũng chưa có thê tử cùng hài tử mà đã mệt chết.
Nhưng khi đến đây và sống cùng Chân Nguyệt một thời gian, hắn vậy mà lại không cảm thấy ghê tởm. Thậm chí, khi hắn nhìn thấy chân của nàng, hắn lại cảm thấy rất đẹp, có thời điểm nhìn thấy bộ n.g.ự.c của nàng, hắn còn rất kích động.
Lần đầu nàng hôn lên mặt, hắn đã cảm thấy rất vui, nhưng lại không thỏa mãn, lần trước hắn đòi nàng hôn môi, không ngờ Chân Nguyệt lại hôn sâu như vậy...
Hắn lần đầu tiên hôn môi quá kích thích.
Chân Nguyệt: "... Ta nói này, huynh đừng ngại, có muốn đi rửa không?"
Kiều Triều rầu rĩ đáp: "Ta biết rồi."
Không lâu sau, Kiều Triều lặng lẽ đứng dậy thay quần, sau đó lén lút mang quần đi giặt sạch sẽ, định sáng mai dậy sớm lấy lại.
Khi hắn quay trở lại giường, Chân Nguyệt đã mơ màng sắp ngủ. Hắn lại lắc vai nàng: "A Nguyệt... Lại thêm một lần nữa đi."
Chân Nguyệt: "... Huynh không sợ lại đến một lần nữa à?"
Kiều Triều hơi ngượng ngùng: "Ta sẽ kiềm chế, lần này chắc chắn được."
Chân Nguyệt bật cười: "Thôi đi, huynh có bao nhiêu quần để thay chứ?"
Kiều Triều lẩm bẩm: "Chỉ cần hôn nhẹ là được mà."
Chân Nguyệt cúi xuống hôn hắn một cái, rồi nói: "Được rồi, ngủ đi."
Kiều Triều lại vui mừng lăn lộn, Chân Nguyệt phải đá hắn một cái: "Ngủ đi!"
Cuối cùng, Kiều Triều yên lặng, ôm chặt Chân Nguyệt vào lòng: "Dựa vào n.g.ự.c ta, ta ấm lắm."
Kiều Triều thực sự ấm như một cái lò sưởi. Tuy nhiên, hắn ôm hơi chặt, khiến Chân Nguyệt phải vỗ nhẹ: "Thả lỏng chút đi."
"Ừ."
Ngày hôm sau, khi mọi người trong nhà còn chưa thức dậy, Kiều Triều đã lặng lẽ ra ngoài lấy quần về, sau đó lại trở lên giường ôm Chân Nguyệt ngủ tiếp. Không biết bao lâu, Chân Nguyệt và Kiều Triều vẫn còn say ngủ, thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh nhỏ nhưng Kiều Triều nghe rõ, liền mở mắt nhìn ra phía cửa, hỏi: "Ai đấy?"
Bên ngoài không có tiếng trả lời, nhưng tiếng gõ vẫn tiếp tục. Kiều Triều đứng dậy, ra mở cửa thì thấy Tiểu A Sơ đứng đó, vừa nhìn thấy cha liền nói: "Muốn nương."
Kiều Triều bế con lên: "Sao dậy sớm thế này?"
Kiều Trần thị từ xa nói vọng lại: "Sáng sớm nó đã kêu đòi nương rồi."
Kiều Triều bế Tiểu A Sơ vào phòng, cởi giày và áo khoác của con rồi đặt bé vào ổ chăn."Đừng quấy rầy nương ngủ, nằm yên đây đi." Sau đó, hắn đưa cho Tiểu A Sơ một món đồ chơi.