Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 375:




Trịnh nương tử không còn cách nào khác đành rời khỏi bếp: "Ta ra ngoài một chút, mùi cay quá!"

Trong phòng khách, Kiều Trần thị và Tiền thị cũng ngửi thấy được.

"A thu! A thu!" Ngay cả Tiểu A Sơ cũng bị mùi cay làm hắt xì liên tục.

Kiều Trần thị vội đưa Tiểu A Sơ vào phòng và đóng cửa sổ để tránh mùi, trong khi Tiền thị tò mò bước ra ngoài: "Đại tẩu đang làm món gì thế? Sao mùi ớt nồng vậy, nhưng mà thơm quá!"

Chung Mạn Châu nói: "Đại tẩu đang xào ớt, bỏ rất nhiều dầu vào."

Tiền thị không ngạc nhiên: "Chắc chắn là món ngon rồi!"

Ở ngoài, Kiều Triều và Kiều Nhị cùng những người khác đang làm việc cũng ngửi thấy mùi ớt cay nồng nhưng rất thơm.

Kiều Nhị xoa bụng: "Nhà đang làm món gì thế? Thơm quá! Tuy có hơi cay! A thu!"

Mọi người xung quanh cũng ngửi thấy và bắt đầu hắt xì.

Kiều Triều nói: "Mọi người nghỉ ngơi chút đi, ta về nhà uống chút nước." Nói xong, hắn liền về nhà để xem thử nhà mình đang làm món gì.

Kiều Nhị vứt cuốc xuống,"Ta cũng về uống chút nước".

Kiều Triều về đến nhà, thấy mọi người đều đứng tránh xa nhà bếp, che mũi: "Đang nấu cái gì mà mùi cay thế này?"

Tiền thị trả lời: "Đại tẩu chắc đang xào ớt cay."

Kiều Triều hắt xì một cái rồi che mũi bước vào bếp. Nhìn thấy Chân Nguyệt điềm nhiên đang xào ớt, hắn ngó qua nồi rồi hỏi: "Sao lại xào nhiều ớt thế? A thu!"

Trước đây cũng đã dùng ớt trong món ăn, nhưng chưa bao giờ cay đến mức sặc như thế này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn: "Huynh ra ngoài đi, để ta lo."

Kiều Triều nói: "Ta chỉ muốn uống chút nước."

Chân Nguyệt bỏ chút thời gian đảo nồi ớt, nhanh tay rót cho hắn một chén nước ấm, thêm chút đường rồi đưa cho. Kiều Nhị cũng từ ngoài đi vào, cười nói: "Đại tẩu, cho đệ xin một ly nước luôn."

 

Chân Nguyệt đáp: "Tự rót đi, nhớ thêm đường vào cho ngọt.""Được"

Sau khi uống nước xong, Kiều Triều vẫn đứng đó tò mò hỏi: "Nàng làm món gì vậy?"

Chân Nguyệt trả lời: "Tương ớt, sắp xong rồi."

Kiều Triều nhíu mày: "Tương ớt à? Có ngon không?"

Chân Nguyệt cười: "Người thích cay sẽ thấy ngon. Tối nay thử rồi biết."

"Được"

Kiều Triều quay lại tiếp tục làm việc.

Không lâu sau, mùi cay bắt đầu tản bớt. Chân Nguyệt bước ra ngoài và gọi Tiền thị: "Nhị đệ muội làm phiền muội tìm cho ta mấy cái lọ nhỏ, nhớ rửa sạch rồi lau khô."

Tiền thị nhanh chóng tìm ra mấy chiếc bình, rửa sạch sẽ rồi đưa cho Chân Nguyệt. Nàng ấy cũng tò mò bước vào bếp xem đại tẩu đang làm gì.

Chân Nguyệt cẩn thận đổ tương ớt vào các bình nhỏ, bóng nhẫy, tỏa hương thơm cay nồng, trông rất hấp dẫn.

Tiền thị hỏi: "Đại tẩu, muội nếm thử chút được không?"

Chân Nguyệt lấy thìa ra, mỉm cười: "Được, nhưng ta khuyên muội ăn kèm với bánh bao sẽ ngon hơn."

Tiền thị nếm thử một ít rồi cảm thấy ngon, không quá cay gắt. Nàng ấy liền đi lấy bánh bao, nhưng thấy bánh cứng nên đem chưng một lúc, sau đó phết tương ớt lên rồi thử. Vừa ăn xong, ánh mắt nàng ấy sáng lên, thích thú vô cùng.

Nghĩ đến Kiều Nhị đang làm việc vất vả, Tiền thị liền cắt nửa cái bánh bao phết tương ớt rồi mang sang cho trượng phu: "Kiều Nhị, mau ăn thử cái này, ngon lắm."

Kiều Triều đứng gần đó cũng nhìn thấy Tiền thị cầm bánh bao với tương ớt trên tay. Kiều Nhị há miệng cắn một miếng lớn, ngay lập tức giơ ngón tay cái tỏ ý khen ngợi, sau khi nuốt xong mới nói: "Ngon thật!"

Kiều Triều cười hỏi: "Đây là do đại tẩu làm hả?"

Tiền thị gật đầu: "Tương ớt là đại tẩu làm, còn bánh bao là tẩu ấy bảo ăn kèm sẽ ngon."

Kiều Nhị ăn thêm vài miếng nữa rồi đột nhiên nói: "Tức phụ, ta hơi nghẹn, lấy nước cho ta."

Tiền thị quay lại đáp: "Ta đi lấy nước ngay."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.