Sau khi chuẩn bị xong khoai tây giống, Tiền thị và Mạn Châu khiêng chúng ra đồng, còn Chân Nguyệt cũng đi theo để chỉ họ cách trồng.
Trước khi đi, Chân Nguyệt dặn dò: "Trịnh nương tử, phiền ngươi trông Tiểu A Sơ giúp ta. Tiểu Hoa, cháu để ý đệ đệ, đừng để nó bò ra giếng nước."
Tiểu Hoa đang chơi đá với Tiểu Thảo và Tiểu Niên liền đáp: "Vâng, đại bá mẫu."
Trịnh nương tử cũng gật đầu.
Chân Nguyệt cùng mọi người xuống ruộng, có thể thấy trong thôn ai nấy đều đang bận rộn với công việc của mình.
Kiều Triều đang xới đất, thấy Chân Nguyệt đến liền hỏi: "Sao nàng lại ra đây?"
Chân Nguyệt đáp: "Ta ra xem trồng khoai tây."
Kiều Triều nhìn thấy Tiền thị và Mạn Châu khiêng những khối khoai tây nảy mầm đến liền hỏi: "Cứ thế mà trồng à? Không phải dùng hạt giống sao?"
Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần hạt giống, chỉ cần trồng như thế này."
Họ đào luống, dùng cuốc tạo rãnh ở giữa rồi đặt từng khối khoai tây nảy mầm xuống, cách nhau một khoảng. Sau đó, dùng đất lấp kín.
Làm xong trời đã tối, ai nấy đều mệt mỏi, đến nỗi Chân Nguyệt cảm thấy đau lưng không đứng thẳng được, những người khác cũng mệt không kém.
Khi về đến nhà, Trịnh nương tử đã bắt đầu nấu cơm. Tiền thị và Mạn Châu rửa tay xong liền vào giúp đỡ. Chân Nguyệt mỏi mệt nhưng vẫn không quên hỏi: "Tiểu A Sơ đâu rồi?"
Tiểu Hoa đáp: "Đệ ấy ngủ rồi, đang nằm trên giường."
Chân Nguyệt mỉm cười: "Cảm ơn Tiểu Hoa."
Chân Nguyệt bước vào phòng, đã thấy Tiểu A Sơ đang nằm ngủ say trên giường, chiếc chăn phủ kín người. Nàng nhìn con ngủ yên lành, không nỡ quấy rầy, liền đi rửa mặt rồi ngồi xuống bên cạnh để nghỉ ngơi. Một lát sau, Kiều Đại Sơn cùng những người khác trở về, Kiều Triều rửa tay xong lại ghé sang khu đất bên cạnh nhà để kiểm tra công việc, đến giờ ăn mới trở về.
Hôm nay cả nhà đều mệt, ai cũng im lặng dùng bữa, không nói gì nhiều. Sau khi ăn xong, Tiểu A Sơ vẫn chưa tỉnh dậy, Chân Nguyệt đành gọi nhi tử dậy, không muốn để nhi tử ngủ quá nhiều ban ngày vì sợ tối không ngủ được.
Nàng cho Tiểu A Sơ uống một chút canh trứng rồi bảo Kiều Triều rửa mặt cho con.
Cả Chân Nguyệt và Kiều Triều đều rất mệt, vừa nằm xuống giường là đã muốn ngủ ngay, nhưng Tiểu A Sơ lại không chịu ngủ, cứ ê a tự nói chuyện một mình, một chút dấu hiệu buồn ngủ cũng không có.
Chân Nguyệt để đồ chơi của Tiểu A Sơ sang một bên, rồi nhắm mắt lại,"Nhi tử, ngủ đi".
Tiểu A Sơ không muốn ngủ, cứ gọi nương nương, rồi tiểu hài tử lại lăn lộn, kéo tóc Chân Nguyệt khiến nàng đau đến nhăn mặt. Chân Nguyệt bùng phát lửa giận: "Kiều Quân Lân! Nếu con còn không chịu ngoan ngoãn thì từ giờ không được ngủ cùng mụ mụ nữa!"
Tiểu A Sơ bị hoảng sợ, mắt đỏ hoe, vừa định khóc thì Kiều Triều vội vàng bế con lên: "Nàng ngủ đi, ta sẽ đưa hài tử ra ngoài. Đừng tức giận."
Chân Nguyệt cũng không muốn bực mình, chủ yếu là hôm nay nàng quá mệt mỏi, hài tử lại cứ quấn lấy người.
Kiều Triều đem Tiểu A Sơ ôm ra ngoài, không còn sự ồn ào, làm Chân Nguyệt rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Kiều Triều bế Tiểu A Sơ ra sân cùng với một món đồ chơ nhỏ của bé, Kiều Triều ném nó ra xa,"Mau nhặt về đây, đó là đồ của con."
Tiểu A Sơ nhìn phụ thân rồi lại nhìn món đồ chơi, sau đó chạy đi nhặt về. Kiều Triều lại tiếp tục ném đi, bảo nhi tử nhặt lại. Sau khi chạy tới chạy lui ba lần, lúc Tiểu A Sơ thấy phụ thân định lém lần nữa liền bắt đầu khóc òa lên, vừa định kêu thì Kiều Triều đã nhanh chóng lấy tay bịt miệng nhi tử: "Không được khóc! Nếu con khóc, ta sẽ ném con ra xa luôn, để con không bao giờ gặp nương của nữa."
Trong sân tối đen, ánh sáng yếu ớt hắt ra từ cửa nhà, chiếu lên bóng dáng hai cha con. Lời của Kiều Triều khiến Tiểu A Sơ cảm thấy một loại sợ hãi.
Tiểu A Sơ trề môi khóc lóc. Kiều Triều lau nước mắt cho nhi tử rồi nói: "Nương con rất mệt, con không được quấy rầy nương. Con đã lớn rồi, phải ngoan. Ngày mai ta sẽ dẫn con ra đồng làm việc, ban ngày mệt thì tối mới dễ ngủ."