Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa ngoài sân. Kiều Triều ra mở cửa, thì thấy đó là Lý bà bà trong thôn, nương mắt bị mù của của Lý Tam, Lý Tam đã bị mộ binh đi đánh trận. Bà ấy sống một mình, cuộc sống càng trở nên khó khăn nhưng được dân làng giúp đỡ nên vẫn cầm cự được.
"Bà Lý, có chuyện gì vậy ạ?" Kiều Triều hỏi.
Bà Lý hơi ngượng ngùng đáp: "Ta có hái ít măng. Nghe nói trước kia nhà các ngươi thu măng, ta muốn hỏi xem giờ còn cần không? Đây là măng mùa xuân."
Kiều Triều không rõ nên quay lại nhìn Chân Nguyệt. Chân Nguyệt còn chưa kịp trả lời, Tiền thị đã nhanh nhảu chạy tới: "Cần chứ, để ta cân cho bà. Chúng ta vẫn thu như trước, giá cả không đổi."
Lý bà bà thở phào: "Cảm ơn các ngươi."
Kiều Nhị giúp bà cân măng và trả tiền. Lý bà bà nhận tiền rồi mang sọt về, bước đi có phần run rẩy.
"Ai, thật tội nghiệp!" Kiều Trần thị thở dài, nhìn theo bóng bà lão. Cả gia đình giờ chỉ còn một bà lão mù, không biết nhi tử sống c.h.ế.t ra sao. Nghe đâu Tết vừa rồi cũng không nhận được tin tức gì của Lý Tam.
Tiền thị vẫn đang bận rộn với đống măng: "Mấy ngày nay bận rộn quá nên ta quên khuấy mất. Măng mùa xuân này chắc tươi tốt lắm. Trước kia măng ta thu được đã bán hơn nửa, giờ có thể làm mẻ mới rồi."
Nàng ấy quay sang Chân Nguyệt: "Đại tẩu, ta tính thu thêm một đợt măng nữa để làm măng khô."
Chân Nguyệt gật đầu: "Tùy muội. Phơi khô làm măng khô cũng tốt."
"Được, ta sẽ làm ngay."
Buổi tối, bữa cơm gồm thịt gà hầm nấm, cá hầm cải chua, rau hẹ xào trứng, thịt khô xào măng chua, rau xanh xào thanh đạm và dưa cải trắng chua ngọt. Mọi người có thể bắt đầu ăn cơm.
Tiền thị nhìn mâm cơm đầy đủ, bụng đã đói cồn cào, liền ngồi vào ăn ngay. Thế nhưng, đang ăn, nàng ấy bỗng cảm thấy một mùi vị lạ xộc lên, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo,"Ọe! ọe!"
Mọi thứ nàng ấy ăn từ buổi chiều, kể cả mấy quả chua, đều bị nôn ra hết.
Mọi người trong nhà đều ngạc nhiên, còn Kiều Nhị vội vàng chạy tới: "Sao vậy? Sao vậy?"
Mạn Châu hoảng hốt nghĩ: "Cả nhà, ngừng ăn! Có phải đồ ăn này bị độc không?" Nàng ấy nhớ khi thấy nấm mà đại ca mang về, màu sắc của nó rất đẹp, đã nghi ngờ liệu có độc hay không.
Lúc đó, Trịnh nương tử trấn an rằng trước đây gia đình từng ăn loại nấm này mà không sao. Nhưng Mạn Châu lại nhớ lời người nhà rằng những thứ có màu sắc quá đẹp thường có độc, nhưng nghĩ tới việc gia đình trước đây đã ăn nhiều lần hẳn là không có độc. Nhưng khi nàng ấy thấy Tiền thị nôn, liền đầu óc nóng lên mà nói như vậy.
Đang trên đường về nhà, Trịnh nương tử bỗng hắt xì một cái, không biết vì sao.
Chân Nguyệt cũng chạy ra xem xét,"Có khi nào là do chiều nay Tiền thị ăn quá nhiều quả chua không?" Nàng nhớ rõ Tiền thị chiều nay cứ ăn mãi không ngừng.
Kiều Trần thị nhìn Tiền thị, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Thê tử lão Nhị, có khi nào đang mang thai không?"
Mọi người đều lặng đi vài giây. Tiền thị chớp chớp mắt, tay đặt lên bụng,"Ta dạo này cũng thấy trễ mấy ngày rồi."
Nghe thế, Chân Nguyệt và Kiều Trần thị đều hiểu ngay.
Kiều Trần thị mừng rỡ: "Ai da! Lão Nhị, nhanh đỡ Tiền thị vào nghỉ ngơi!"
"A a a" Kiều Nhị luống cuống: "Được, được!" vội đỡ Tiền thị về phòng nghỉ ngơi.
Tiền thị lúc này cũng hưng phấn không kém: "Có khi ta đã mang thai, ha ha ha."
Kiều Trần thị nhanh chóng mang nước ấm đến cho Tiền thị uống,"Trước tiên nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ đi gặp đại phu."
Tiền thị vui vẻ đáp: "Được, được."
Mạn Châu đứng một bên cảm thấy xấu hổ, gãi đầu nói: "Ta còn cho rằng đồ ăn có độc."
Kiều Tam an ủi: "Không sao, nàng cũng chỉ lo lắng thôi."
Kiều Đại Sơn cười nói: "Thôi nào, ăn cơm tiếp đi. Lưu phần cho Tiền thị là được."
Mạn Châu vội vàng đứng dậy lấy chén để phần đồ ăn cho nhị tẩu.