Kiều Triều cười: "Đâm thì cũng đ.â.m rồi, thế mà còn khóc lớn, không phải đại trượng phu!"
Chân Nguyệt đáp: "... Con còn nhỏ đấy."
Kiều Triều chuyển sang chuyện chính: "Ta vừa lên núi hái thêm một rổ tùng lam, ta hái được ở Háo Tử Sơn. Ngoài tùng lam ra, nếu gặp thảo dược khác, chúng ta có nên mang về trồng không?"
Chân Nguyệt gật đầu: "Có thể, miễn là huynh nhận biết được loại nào là dược liệu."
Kiều Triều cười: "Lần sau nàng đi cùng ta, ta sẽ lo hái, còn nàng phụ trách nhận dạng thảo dược."
Chân Nguyệt đáp: "Mấy hôm nay còn bận, để ta làm xong mẻ tương đậu nành đã, rồi tính tiếp."
"Được, cứ vậy đi."
Vài ngày sau, đậu nành đã lên men tốt, khi mở lớp băng gạc ra, đậu nành đã mọc đầy hệ sợi. Chân Nguyệt nhờ Trịnh nương tử hỗ trợ bẻ nhỏ đậu ra, rồi đổ vào bình, ngâm trong nước muối.
Chân Nguyệt dặn: "Hàng ngày ngươi nhớ lấy ra phơi nắng giúp ta nhé, phiền ngươi rồi."
Trịnh nương tử gật đầu: "Được, ta sẽ phơi đều đặn."
Trong khi tương đậu nành đang được phơi nắng, Tiền thị lại ngâm thêm một lu măng lớn. Hiện tại, mỗi ngày đều có người mang măng đến bán, thỉnh thoảng Chung mẫu cũng đến giúp đỡ mà không lấy tiền, chỉ đơn thuần đến hỗ trợ.
Chu gia lại đến thu mua măng, lần này họ lấy mấy chục cân. Tiền thị nói với Khương mua sắm: "Măng mùa đông thì hết rồi, phải chờ khoảng nửa tháng nữa mới có măng mới."
Khương mua sắm gật đầu: "Được, khi nào có măng mới thì báo ta biết. À, nhà ngươi đã trồng ớt cay rồi chứ? Sau này chúng ta có thể cần nhiều ớt cay hơn."
Tiền thị đáp: "Đã trồng rồi, yên tâm, lần này trồng rất nhiều."
Khi người của Chu gia vừa rời đi, Kiều Nhị liền nói với mọi người trong nhà: "Khương mua sắm nói về sau sẽ mua nhiều ớt cay của nhà chúng ta hơn. Có lẽ chúng ta cần trồng thêm một ít."
Kiều Đại Sơn thắc mắc: "Nhà mình trồng ớt cay trên một mẫu ruộng, liệu có đủ không?" Trước đây, Chân Nguyệt đã đề nghị trồng nhiều hơn để làm tương ớt, nhưng đất nhà cũng phải chia ra để trồng lúa, lúa mạch và các loại lương thực khác. Rau xanh và khoai tây cũng chiếm một phần diện tích, cuối cùng thì chỉ trồng ớt cay trên một mẫu.
Kiều Nhị đáp: "Con cũng không rõ họ cần bao nhiêu, nhưng nếu không đủ thì có thể trồng thêm. Hiện tại vẫn kịp trồng tiếp không?"
Chân Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói: "Họ chỉ nói cần ớt cay, không nhắc đến tương ớt sao?"
Kiều Nhị lắc đầu: "Không có nhắc gì đến tương ớt, chỉ bảo là cần ớt cay, còn các loại rau thì cũng giống trước kia."
Chân Nguyệt khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Kiều Triều nhìn nàng một cái cũng cảm thấy có chút không thích hợp, sao lại không hỏi tương ớt?
Chân Nguyệt chuyển sang hỏi: "Trong nhà đã trồng xong hết mọi thứ rồi phải không?"
Kiều Đại Sơn đáp: "Đã trồng xong hết rồi."
Chân Nguyệt hỏi thêm: "Ở Háo Tử Sơn còn đất trống không?"
Mạn Châu trả lời: "Vẫn còn một khoảnh đất, nhưng vì trồng tùng lam có hơi ít nên chúng ta chưa trồng gì thêm." Trước đó nàng ấy đã nghĩ đến chuyện trồng thêm gì đó nhưng vì chưa nhận được lệnh của Chân Nguyệt, nên nàng ấy cũng không dám tự ý quyết định.
Chân Nguyệt tiếp lời: "Chỗ đấy đã xới đất chưa?"
Kiều Tam liền đáp: "Chưa xới đất đâu, vì chúng ta chưa xác định sẽ trồng gì."
Chân Nguyệt nhớ lại: "Ta quên mất việc trồng dưa hấu." Trong nhà nhiều việc quá, mọi người bận bịu với đủ loại cây trồng khác. Khi trông các loại rau dưa khác thì Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị đầu sẽ hỏi qua có trông không. Nên đều không quên. Nhưng dưa hấu là chủng loại mới, Kiều Đại Sơn không rành lắm, cũng không biết phải trông không, trong nhà cũng vội, cho nên liền quên mất.
Chân Nguyệt cũng chỉ nhớ rõ khoai tây, rốt cuộc khoai tây quan trọng hơn dưa hấu nhiều, nhưng dưa hấu có thể bán nhiều tiền hơn.
Kiều Đại Sơn nghe thấy vậy liền nói: "Ngày mai ta sẽ xới đất, liệu dưa hấu trồng giờ có kịp không?"
Chân Nguyệt gật đầu: "Kịp mà. Cha chuẩn bị đi."
Kiều Triều tiếp lời: "Ta cũng sẽ giúp."
Chân Nguyệt đồng ý: "Được."