Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 425:




Kiều Triều nhìn Chân Nguyệt tất bật chuẩn bị mọi thứ cho mình, trong lòng vừa ấm áp vừa luyến tiếc. Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, rồi bất ngờ tựa đầu vào đùi nàng, nói: "Sau khi ta đi, nàng không cần vào núi nữa, ta sợ có nguy hiểm."

"Nếu Tiểu A Sơ không nghe lời, cứ đánh nó. Cần ăn uống gì thì cứ bảo Trịnh nương tử làm, còn nếu Trịnh nương tử không biết làm thì nàng đứng một bên chỉ huy. Ta nghe nói trong quân đội có thể có tiền thưởng, có khi ta sẽ nhờ người khác mang về..." Kiều Triều lải nhải nhiều lời dặn dò, chủ yếu là muốn nàng không làm việc vất vả, việc gì khó thì cứ nhờ người khác giúp.

Chân Nguyệt đặt đồ xuống, tay vuốt nhẹ đầu hắn: "Ta hiểu rồi. Huynh chỉ cần lo giữ mình cho tốt là được."

Kiều Triều ngước nhìn lên, ánh mắt gặp ánh mắt Chân Nguyệt. Nàng bất ngờ cúi xuống chạm nhẹ môi hắn, nhưng khi Kiều Triều định đáp lại, nàng nhanh chóng rút về, đẩy nhẹ đầu hắn ra: "Đừng quấy rầy ta nữa."

Kiều Triều:...

Khi ngày rời đi càng ngày càng đến gần, Kiều Triều cũng chuẩn bị rất nhiều thứ. Hắn vẽ vài bức tranh, dặn Chân Nguyệt nếu cần thì bán đi. Hắn cũng viết mấy mẫu chữ, nếu nàng buồn có thể luyện, hoặc chờ Tiểu A Sơ lớn thì tập cho nó.

Kiều Triều còn chẻ nhiều củi, chất đầy sân, đủ dùng cho cả mùa đông. Ngoài ra, Kiều Triều cũng làm thêm hàng chục mũi tên bằng tre và gỗ, để lại cho Chân Nguyệt phòng thân. Với Tiểu A Sơ, hắn dặn dò: "Sau khi ta đi, con phải nghe lời nương con, đừng làm nương con giận. Nếu không, ta về sẽ đánh đòn con. Con cũng phải giúp nương con, không để nương con mệt mỏi..."

Tiểu A Sơ tuy chưa hiểu hết, nhưng vẫn gật đầu vì biết cha đang nói về nương.

Những người khác trong nhà cũng buồn bã không nói nên lời. Kiều Nhị lấy số tiền dành dụm ra đưa cho Kiều Triều: "Đại ca, huynh cầm lấy. Đệ sẽ chăm lo tốt cho gia đình."

Kiều Triều nói: "Đệ cũng phải mạnh mẽ lên. Nếu có ai làm khó dễ đệ thì hãy đánh trả. Nếu đánh không lại, gọi người giúp. Ở bên ta lâu vậy, đệ cũng phải học được ít nhiều."

Kiều Nhị gật đầu: "Đệ biết rồi."

Kiều Tam cũng đưa tiền và một đôi giày: "Đại ca, đôi giày này do Mạn Châu làm. Đệ... đệ hứa sẽ chăm sóc tốt cho đại tẩu và Tiểu A Sơ, sẽ nghe lời đại tẩu. Sau này, đệ sẽ tập luyện cùng nhị ca, không để ai bắt nạt gia đình chúng ta."

Kiều Triều vỗ vai Kiều Tam: "Tốt. Sau này, khi nhi tử ta ba tuổi, nhớ dạy nó biết chữ."

Kiều Tam nghiêm túc đáp: "Nhất định rồi!"

Kiều Trần thị thì thỉnh thoảng lại rơi nước mắt. Bà may cho Kiều Triều hai bộ quần áo, trong đó có một bộ áo bông vì nghe nói biên cương rất lạnh. Bà còn làm thêm vớ và bao tay cho hắn.

Kiều Đại Sơn không biết làm gì ngoài việc thở dài, ông chỉ bảo đảm với Kiều Triều rằng sẽ chăm lo tốt cho Chân Nguyệt và Tiểu A Sơ.

Kiều Triều không lo mọi người sẽ bắt nạt Chân Nguyệt. Hắn biết tính tình A Nguyệt hiện giờ rất tốt, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, Chân Nguyệt nhà hắn có công phu lưu manh rất lợi hại.

"Cha nương, cứ nghe lời A Nguyệt là được. Đừng làm việc gì lung tung, và nếu có gì không rõ, cứ hỏi A Nguyệt. Đừng cãi nhau, cũng đừng để nàng làm việc nặng."

Kiều Trần thị đáp: "Chúng ta chưa bao giờ cãi nhau với Chân thị. Cha nương hiểu mà, con nhớ giữ gìn sức khỏe... bảo trọng." Nói xong, bà lại khóc.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.