Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 440:




Kiều Nhị sau khi cáo biệt Tống Thiết Sinh liền vội vàng trở về. Lần này ra khỏi thành, hắn đi rất nhanh, bên ngoài có nhiều người nhìn chằm chằm về phía hắn. Đột nhiên, một người phụ nhân ôm đứa bé chạy đến, quỳ sụp xuống đất, dập đầu và van xin: "Cầu xin ngài, ngài có nước không? Cứu lấy con ta, cứu con ta với!"

Kiều Nhị nhìn hài tử trong lòng người phụ nhân, miệng khô nứt, mắt đờ đẫn, trông không còn chút sức sống. Kiều Nhị không đành lòng, nghĩ đến Tiền thị đang mang thai, nên hắn cũng muốn tích chút công đức, nên đưa ống trúc còn lại chút nước cho phụ nhân đó.

"Cảm ơn, cảm ơn!" Phụ nhân vội vàng nhận lấy và nhanh chóng đút cho hài tử. Kiều Nhị định rời đi ngay, nhưng không ngờ có người thứ hai, thứ ba lao tới cầu xin thức ăn và nước uống.

Kiều Nhị lùi lại,"Xin lỗi, ta không có thức ăn, cũng không có nước."

"A! Các người không được cướp, đây là nước của con ta! Cứu với! Cứu với!" Tiếng la hét vang lên phía sau. Kiều Nhị nhìn lại, thấy ống trúc mà hắn vừa đưa cho phụ nhân kia đã bị người khác giật mất, mà giọt nước cuối cùng cũng bị người khác uống cạn.

Quan binh nghe thấy tiếng động đã chạy đến, đánh đám người tranh giành nước.

Nhìn ánh mắt những người khác đang hướng về mình, Kiều Nhị lập tức hét lớn: "Ta không có gì nữa, ta không còn gì cả!" Hắn dồn hết sức lực mà chạy nhanh khỏi nơi đó.

Quá đáng sợ! Thật kinh khủng! Hắn tự nhủ từ nay sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.

Về đến nhà, mặt Kiều Nhị tái nhợt, hắn ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.

Tiền thị bụng to vượt mặt, nhìn thấy liền hét lên: "Kiều Nhị, huynh bị sao vậy?"

Những người khác trong nhà cũng vội vàng chạy ra, Kiều Đại Sơn nhanh chóng đỡ nhi tử đứng dậy,"Chuyện gì thế?"

Kiều Nhị xua tay,"Hô, không sao đâu... không sao, ta chỉ là chạy mệt thôi."

Trịnh nương tử từ bếp mang ra một chén nước đưa cho hắn. Kiều Nhị nhận lấy, uống cạn một hơi, thở dốc hồi lâu mới nói: "Làm ta sợ c.h.ế.t khiếp."

Tiền thị nghe thế liền đùa: "Huynh gặp quỷ à? Trời nắng thế này quỷ cũng bị nóng c.h.ế.t rồi, làm sao mà gặp được?"

Kiều Nhị ngồi xuống phòng khách, lấy đồ đạc ra: "Đại tẩu đâu?"

Kiều Trần thị đáp: "Đại tẩu huynh dắt Tiểu A Sơ đi dạo rồi, chắc ở gốc cây đa lớn. Nói gì mà cho trẻ con ra ngoài vận động nhiều hơn, trong nhà chưa đủ sao, trời nắng thế này mà còn ra ngoài."

Kiều Nhị nói: "Đi gọi đại tẩu về đi, ta có chuyện quan trọng cần nói."

Kiều Tam vội đáp: "Để đệ đi gọi đại tẩu."

Tiền thị thắc mắc: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sáng nay ta nghe đại tẩu nói về việc bán dưa hấu, có phải là chuyện đó không?"

Nàng ấy thèm dưa hấu đến chảy nước miếng, nhưng đại tẩu chưa lên tiếng, nàng ấy cũng không dám mở lời xin ăn, vì dưa hấu đều để bán lấy tiền.

Kiều Nhị đáp: "Tống phủ nói trong hai ngày nữa sẽ đến lấy dưa hấu, nhưng đó không phải là chuyện lớn." Dù sao đồ ăn nhà hắn rất ít khi không bán được, Kiều Nhị tự tin điều này.

"Vậy là chuyện gì?"

Kiều Nhị nói: "Chờ đại tẩu về rồi ta sẽ nói, để khỏi phải nói lại lần nữa. Có gì ăn không? Ta đói bụng quá."

Trịnh nương tử đáp: "Còn ít cơm nguội, để ta xào cho ngươi nhé?"

Kiều Nhị nói: "Không cần, trời nóng không cần xào đâu, cho ta ít nước chan cơm nguội với dưa muối là được."

Chân Nguyệt trở về, thấy Kiều Nhị đang ăn cơm, còn mọi người tụ tập xung quanh."Nhị đệ về rồi à?"

"Đại tẩu." Kiều Nhị đặt chén xuống, chuẩn bị nói chuyện.

 

Chân Nguyệt bảo: "Đệ ăn cơm trước, không phải vội."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.