Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 461:




Dạo gần đây, đồ ăn không ngon như trước, rau tươi phải vài ngày mới có chút ít, mà vườn rau sau nhà cũng chưa phát triển nhiều. Tiểu A Sơ đôi lúc cáu kỉnh không ăn cơm đều bị Chân Nguyệt đánh đòn.

Tiểu A Sơ vội gật đầu, che m.ô.n.g mình lại: "Con biết rồi ạ."

Kiều Trần thị nhìn thấy hai người, liền nói: "Nhà bếp nóng lắm, hai người ra ngoài ngồi cho mát. Khi nào đồ ăn xong, ta sẽ gọi Tiểu A Sơ vào ăn."

Chân Nguyệt bèn dẫn Tiểu A Sơ ra ngoài. Lúc này, Ca nhi cũng vừa tỉnh dậy, không thấy nương đâu nên tiểu nam hài tự mình xuống giường. Vừa bước ra khỏi cửa, tiểu nam hài thấy Chân Nguyệt đang nắm tay Tiểu A Sơ, còn Tiểu A Sơ đang tung ta tung tăng.

Tiểu A Sơ cũng nhìn thấy tiểu nam hài, liền quay sang nhìn Chân Nguyệt, Chân Nguyệt nói với bé: "Gọi là biểu ca."

Tiểu A Sơ lập tức lớn tiếng: "Biểu ca tốt!"

Ca nhi có chút không tự nhiên, vội chào lại: "Biểu đệ tốt, a di tốt."

Chân Nguyệt cười, đẩy nhẹ Tiểu A Sơ: "Dẫn biểu ca đi chơi cùng các tỷ tỷ đi. Khi nào cơm chín, nương sẽ gọi con vào."

Tiểu A Sơ vui vẻ đáp: "Dạ -"

Tiểu A Sơ lập tức chạy đến kéo tay Ca Nhi, vui vẻ nói: "Các tỷ tỷ, phía sau!"

Ca Nhi hơi ngượng ngùng muốn rút tay lại, phần vì cảm thấy tay mình dơ hề hề, không giống như biểu đệ, trên người mặc quần áo đẹp, hơn nữa lại không bị bẩn.

Nếu Chân Nguyệt biết được, thì sẽ đùa rằng đó là thời điểm Tiểu A Sơ nghịch đất và giun mà Ca nhi không nhìn thấy.

Chẳng bao lâu, Ca Nhi đã hòa nhập cùng Tiểu Niên và các tỷ tỷ, cả đám trẻ vui đùa náo nhiệt, tiếng cười vang khắp sân.

Khoảng ba mươi phút sau, cơm nước đã dọn lên, mọi người trong nhà ngồi vào bàn. Trịnh nương tử nhanh chóng trở về nhà mình, điều này làm Tiền Chiêu Đệ cảm thấy thoải mái hơn một chút. Lúc đầu, nàng ấy cứ nghĩ rằng Trịnh nương tử cũng sẽ ở lại ăn cơm cùng Kiều gia.

Khi nhìn thấy bàn ăn, Tiền Chiêu Đệ lại một lần nữa kinh ngạc. Ngay cả trước khi gặp nạn, lúc nhà nàng ấy chưa chia nhà, gia đình nàng ấy cũng chưa bao giờ có bữa ăn đầy đủ như thế này.

Ở Kiều gia, mỗi người đều có một bát cơm đầy, nam giới còn dùng bát to hơn. Bàn ăn có đến năm món, trong đó còn có canh trứng, trên mặt canh đầy hoa trứng, không giống như nhà nàng ấy, chỉ có nước loãng với một quả trứng duy nhất.

Muội muội của nàng ấy vậy mà còn có cả một bát canh trứng riêng để ăn, thêm một bát lớn củ cải nấu, rau xào thịt khô nữa. Tuy thịt không nhiều, nhưng bây giờ mà có thịt để ăn, lại còn là thịt khô, thật khiến người ta bất ngờ.

Còn có một đĩa dưa leo giòn tan, chắc là dưa leo cắt thành miếng rồi phơi khô mới giữ được lâu như vậy, ăn vào vừa giòn vừa ngon.

Cuối cùng là một nồi đậu tương hầm, không biết xào với thứ gì mà rất ngon. Tiền Chiêu Đệ cảm thấy đây là bữa ăn ngon nhất mà nàng ấy đã được ăn mấy ngày nay, và cũng là bữa no nhất.

Còn về Tiểu Ca Nhi thì khỏi phải nói, suốt bữa rất chăm chú ăn, cơm rơi xuống bàn cũng không bỏ sót.

Tiền Thị nói: "Nếu lúc trước đại tỷ đến đây, lúc đó trong nhà muội còn nuôi gia súc, muội có thể làm thịt gà để đãi tỷ, không giống bây giờ chỉ có thể ăn dưa muối."

Tiền Chiêu Đệ nghĩ thầm... Tứ muội lại bảo chỉ có thể ăn dưa muối, hiện tại có cái ăn đã là tốt lắm rồi, hơn nữa còn có canh trứng, cả bàn này chỉ có Tiền thị có canh trứng. À, Tiểu A Sơ còn có một quả trứng luộc, do Kiều Trần Thị làm riêng cho bé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.