Dù trong nhà vẫn còn ít tiền, nhưng cứ tiếp tục tiêu mãi thế này thì không ổn. Chân Nguyệt nghĩ rằng nên lên huyện thành xem tình hình cụ thể ra sao, vì trong nhà nhiều đồ ăn không thể dùng hết. Trước đây, quân doanh đã đến mua một đợt, nhưng sau khi Kiều Triều đi, không ai đến nữa. Những loại thực phẩm như củ cải có thể làm dưa muối, ớt có thể phơi khô làm tương ớt, nhưng không thể giữ mãi được.
Trong bữa tối, Chân Nguyệt nói: "Cha, nương, Kiều Nhị, ngày mai chúng ta cùng lên huyện thành xem sao. Kiều Đại đã mua một căn nhà ở đó, ngày mai ta muốn đến xem qua."
"Cái gì?!"
"Gì cơ?"
"Nhà nào?"
Mọi người đều ngạc nhiên. Chân Nguyệt bình thản đáp: "Chỉ là một căn nhà thôi, ta cũng không biết rõ lắm. Trước khi đi, Kiều Đại đã giao nó cho ta. Lúc đó huynh ấy bảo bên ngoài chưa ổn định nên khuyên ta chưa nên đi, giờ mọi chuyện đã yên ổn hơn, chúng ta nên lên huyện thành xem sao."
"Ngoài ra, không thể cứ tiêu mãi tiền của trong nhà, phải bắt đầu bán đồ ăn lại như trước."
Tiền thị đồng tình: "Đúng, đúng. Măng trong nhà thu hoạch mà không bán được, ta thật sự xót lắm." Măng có thể phơi khô, nhưng chẳng lẽ ngày nào cũng ăn măng khô?
Kiều Nhị nói: "Được. Tiện thể ta cũng muốn xem có heo con nào để mua không, súc vật trong nhà cũng cần mua thêm để nuôi."
"Phải rồi."
Dù sao, mọi việc cũng phải bắt đầu trở lại như trước.
Tối đến, Mạn Châu nằm trên giường suy nghĩ một lúc rồi kéo tay áo Kiều Tam, nói: "Hay là ngày mai huynh cũng đi cùng mọi người? Đi xem nhà thế nào."
Kiều Tam đáp: "Nhưng nếu ta đi, ở nhà chỉ còn lại nàng và nhị tẩu, không tiện lắm. Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Nàng còn đang mang thai nữa. Nhị tẩu cũng bận trông Tiểu A Trọng."
"Hơn nữa, đại tẩu không gọi ta, chắc muốn ta ở nhà trông nom. Thôi, ta không đi."
Mạn Châu lo lắng: "Căn nhà đó... là do đại ca mua à? Vậy chúng ta có được phần nào không?" Nàng ấy xoa bụng, tuy rằng tòa nhà hiện tại bọn họ đang ở rất lớn rồi, nhưng khi nàng ấy tưởng tượng đến việc đại ca mua tòa nhà mới thì về sau gia đình lão tam bọn họ có phải đều kém so với gia đình lão đại không?Có hài tử chính là nghĩ nhiều như vậy, nàng ấy nghĩ đến việc hài tử nhà mình về sau chỉ có thể nhìn Tiểu A Sơ được đối xử tốt như thế nào, ngẫm lại cũng thấy không dễ chịu.
Kiều Tam đáp: "Chắc chắn là không có phần của chúng ta rồi, đó là tiền đại ca liều mạng mới lấy được. Nàng đừng suy nghĩ nhiều, đại ca đã giúp đỡ trong nhà nhiều như vậy, chúng ta không nên đòi hỏi đồ của đại ca."
Mạn Châu thở dài: "Ta chỉ lo con chúng ta sau này sẽ không bằng Tiểu A Sơ."
Kiều Tam: "Sau này ta sẽ dạy con học hành đàng hoàng, cho nó thi khoa cử. Ta biết chữ, có thể dạy nó. Hơn nữa, nhà ta bây giờ có nhiều ruộng, nhà cửa cũng rộng rãi, tương lai chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền."
"Thôi, ngủ đi. Lần này không đi thì lần sau chúng ta sẽ đi."
Bên kia, Tiền thị cũng đang suy nghĩ: "Thật không ngờ đại ca lại mua nhà cho đại tẩu. Trước đây đại tẩu cũng không nhắc gì với chúng ta. Vậy sau này căn nhà đó có phải là của gia đình đại ca không? Chúng ta thì sao?"
Kiều Nhị trả lời: "Đương nhiên nhà đó là của đại ca, vì đó là tiền do đại ca kiếm được. Làm thiên phu trưởng, việc mua một căn nhà ở huyện thành cũng chẳng có gì lạ."
Thực ra, bổng lộc của chức thiên phu trưởng không nhiều, phần lớn tiền bạc Kiều Triều có được là nhờ cướp đoạt lúc đánh giặc và phần thưởng sau những trận chiến.
Bổng lộc hàng năm của Kiều Triều thật ra không tới ba mươi lượng, chưa kể triều đình còn khất nợ bổng lộc. Lương thực cho quân đội cũng do Cố gia lo liệu.
Tiền thị than thở: "Ta chỉ là có chút ghen tị thôi."
Kiều Nhị: "Chỉ cần chúng ta không phân gia, thì vẫn ở cùng nhau cả mà. Đại tẩu chắc chắn không lên huyện thành ở lâu dài đâu, trong nhà còn trồng cây nữa."
"Ừ, đúng vậy. Nếu không phân gia, khi cần ở huyện thành, chúng ta cũng sẽ cùng nhau ở đó."
Kiều Nhị nói: "Sau này nếu việc nuôi heo và bán đồ ăn hồi phục, nhà ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Biết đâu sau này chúng ta cũng có thể mua nhà ở huyện thành, không phải mơ đâu."
Tiền thị đồng ý: "Đúng, chúng ta phải chăm chỉ làm việc. Quan trọng là đừng phân gia."