Kiều Triều: "Giản Thật, Ngô Loan, Kiều Lực, Kiều Giang, theo ta đi kiểm tra xem có đúng như lời họ nói không."
A Sơ đi giày vào: "Phụ thân, con muốn đi cùng."
Kiều Triều : "Con ở lại đây bảo vệ mọi người, đừng chạy lung tung.""Vâng."
Kiều Triều dẫn người đi kiểm tra xem nhóm dân chạy nạn đó có thật sự mang theo phụ nhân và hài tử hay không.
Chân Nguyệt vẫn lo lắng, nhắc nhở: "Nếu thấy có gì bất thường thì mau quay lại. Huynh cưỡi ngựa đi cho nhanh."
Kiều Triều gật đầu: "Các nàng cứ về trước, không cần lo lắng." Trước khi rời đi, hắn còn đưa phần thức ăn đã nướng sẵn cho Chân Nguyệt, bảo nàng ăn trước.
Nhóm người Kiều Triều nanh chóng đi theo nhóm người kia rời đi. Chân Nguyệt bảo những người còn lại thu dọn đồ đạc: "Mọi người mau mang hài tử về nhà trước, ta sẽ ở đây đợi."
A Sơ ngập ngừng: "Nương, con muốn ở lại với người. Phụ thân bảo con bảo vệ người mà."
Chân Nguyệt: "Phụ thân con bảo con bảo vệ cả nhà, ta không cần con bảo vệ." Nàng thầm nghĩ, ngày nàng g.i.ế.c người, A Sơ còn chưa lớn.
A Sơ kiên định: "Phụ thân nói thế nhưng thật ra là muốn con bảo vệ người." Phụ thân hắn mà hắn không hiểu sao! Nương hắn mới là quan trọng nhất.
Cuối cùng, Kiều Tam dẫn Kiều Đại Sơn và những người còn lại về trước, bao gồm cả Tiền thị, Mạn Châu và hài tử. Chỉ còn lại Chân Nguyệt, A Sơ, Kiều Nhị và vài hạ nhân ở lại.
Chân Nguyệt ngồi trên tảng đá, thong thả ăn phần rau xanh đã nướng xong. Một bên còn có gà rừng và cá chưa ăn hết. A Sơ đứng nhìn chằm chằm vào con gà quay, trong khi những người khác lo lắng dõi theo hướng mà Kiều Triều đã đi.
Trên đường đi, Kiều Triều cưỡi ngựa dẫn đầu, trong khi dân chạy nạn đi bộ theo sau. Hắn tay cầm cung tên, gặp một con thỏ hoang băng qua đường, lập tức giương cung b.ắ.n trúng ngay. Giản Thật nhanh nhẹn nhặt thỏ lên. Nhìn thấy tài b.ắ.n cung của Kiều Triều, nhóm dân chạy nạn sợ hãi, không dám manh động.
Đi qua rừng cây, họ thấy một hang động nhỏ phía trước, nơi đó có vài người đang làm gì đó ở cửa động. Đột nhiên, một hài tử chạy tới ôm lấy một nam nhân trong nhóm dân chạy nạn: "Phụ thân, các người đã về!"
Kiều Triều nhìn thấy cảnh tượng này, lòng nhẹ nhõm phần nào. Hắn đi theo nhóm người vào hang động và thấy nhiều phụ nhân, hài tử và cả lão nhân đang ở đó.
Những người dân chạy nạn trông thấy nhóm người Kiều Triều liền tỏ ra cảnh giác, nhưng rất nhanh đã được trấn an bởi những nam tử trong nhóm. Kiều Triều quan sát kỹ, thấy rằng đây đúng là những người chạy nạn cùng gia đình.
Kiều Triều đứng một bên nhưng vẫn không quên cảnh báo: "Các ngươi có thể ở đây sinh sống, núi này có nhiều thứ để ăn, nhưng tuyệt đối không được chạm vào lương thực dưới chân núi và không được quấy rầy thôn dân. Chúng ta không hoan nghênh người lạ."
Một nam tử trong nhóm vội vàng đáp: "Dạ, dạ, chúng ta sẽ không quấy rầy, chúng ta sẽ sớm rời đi tìm nơi khác."
Kiều Triều gật đầu, nhìn kỹ một lần nữa rồi dẫn người rời đi.
Sau khi Kiều Triều rời khỏi, nhóm dân chạy nạn mới dám thở phào. Một người hỏi: "Người vừa rồi là ai vậy?"
"Chắc là người dưới chân núi, gia đình giàu có. Họ sợ chúng ta là thổ phỉ."
Nhìn thấy Kiều Triều có hạ nhân, ngựa và vũ khí, nhóm người nhận ra rằng gia đình này khá giả.
Ban đầu, họ từng có ý định làm thổ phỉ, nhưng chứng kiến khí thế cũng như tài b.ắ.n cung nhóm Kiều Triều, họ nhanh chóng từ bỏ ý định, sợ rằng nếu họ manh động thì sẽ bị b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại chỗ.