Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 797:




A Sơ nói: "Phụ thân, con không vội."

Chân Nguyệt nói: "Đã định rồi thì cũng nên bồi dưỡng tình cảm."

"Con biết rồi, nương."

Đêm đó, Kiều Triều và Chân Nguyệt đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng ngoài trời.

"Không ngờ thoáng chốc mà A Sơ đã đến tuổi thành thân rồi." Kiều Triều cảm thán.

Chân Nguyệt: "Nếu không vì chiến sự kéo dài, nó đã lấy thê tử từ lâu. Giờ này là vừa phải, chứ lúc trước nó còn quá nhỏ, ta còn lo lắng nương chàng vẫn luôn thúc giục."

"Nương cũng rất hiểu cho đại cục."

"Ừ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn Kiều Triều, dù đã ngoài ba mươi, nhưng khuôn mặt hắn vẫn không thay đổi nhiều, chỉ là nét mặt thêm phần kiên nghị và da cũng sạm đi đôi chút.

Chân Nguyệt nói bâng quơ: "Nghe đâu có người khuyên chàng nên nạp thêm mấy phòng thiếp."

Kiều Triều lập tức thanh minh: "Ta đâu có đồng ý! Nhà lương thực thiếu thốn, sao có thể nuôi nhiều người? Lương thực cũng chẳng đủ mà ăn."

Chân Nguyệt làm bộ không vui, hừ nhẹ, khiến Kiều Triều vội dỗ dành: "Ta chỉ có mình nàng thôi, kiếp này kiếp sau đều chỉ có mình nàng."

Chân Nguyệt cười nói: "Chàng còn nhớ cả chuyện kiếp trước cơ đấy."

Kiều Triều cười: "Kiếp trước ta chẳng có nương tử, nên kiếp này ông trời ban cho ta một nương tử tốt, ta nào dám phụ nàng, sợ trời đánh lắm!"

Chân Nguyệt đáp: "Thôi, tạm tin chàng vậy."

Kiều Triều đóng cửa sổ lại, bế Chân Nguyệt lên, cười nói: "Nương tử, chúng ta sớm nghỉ ngơi đi, muốn ta chết, chúng ta..."

"Còn dám nói lời tục tĩu!"

"Mọi người trong quân doanh nói thế."

"Tốt không học, chỉ học cái xấu."

"Nương tử, đừng nói nữa."...

Đến Tết Nguyên Tiêu, Chân Nguyệt cùng A Sơ trở về phủ An Bình. Nàng dẫn bà mối đến nhà họ Quản bàn chuyện, và cũng nhận được lời đồng ý, nàng cho A Sơ mang lễ đính hôn đến nhà họ. Hai bên trao đổi lễ vật, chuyện đính ước được loan truyền.

Ngày cưới sẽ được chọn sau khi Kiều tướng quân chiếm được toàn bộ Định Châu, chọn ngày tốt để thành hôn.

Sau đính ước, A Sơ thỉnh thoảng đến nhà họ Quản thăm hỏi trưởng bối của Quản Thư Di, đưa nàng ấy ra ngoại ô chơi cùng những người khác.

Quản Thư Di lớn lên đoan trang, cử chỉ thục nữ. Thỉnh thoảng khi gặp A Sơ, nàng ấy cũng thẹn thùng đỏ mặt. Nếu không có gì thay đổi, chắc chắn nàng ấy sẽ trở thành một hiền thê, trợ giúp tốt cho A Sơ.

Sau vài lần gặp gỡ, A Sơ phát hiện nữ tử đi cùng mình không phải là Quản Thư Di mà là muội muội của nàng ấy, Quản Thư Vi.

Chuyện này được phát hiện khi A Sơ nghe lén tiếng nha hoàn gọi nữ tử ấy là "Nhị tiểu thư." A Sơ thoáng nghi ngờ, không phải lẽ ra phải gọi là "Đại tiểu thư" sao? Sau đó, hắn cho người điều tra và biết rõ rằng người đã đính hôn với mình là Quản Thư Di, nhưng người xuất hiện trong các cuộc gặp gỡ lại là Quản Thư Vi.

A Sơ cảm thấy phẫn nộ, thầm cảm thấy nhà họ Quản đang muốn gì đây? Nếu không muốn kết thân, sao không từ chối ngay từ đầu? Là họ xem thường Kiều gia sao?

Từ khi Kiều gia lên nắm quyền, chưa ai dám xem thường như vậy. A Sơ do dự một lúc, cuối cùng quyết định kể việc này cho Chân Nguyệt.

Nghe xong, Chân Nguyệt cũng nổi giận, cảm thấy Kiều gia bọn họ là bông mà dễ nắm bóp sao.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, tuy nàng tức giận nhưng vẫn còn lí trí: "Ngoài con ra, còn ai biết chuyện này không?"

A Sơ đáp: "Không ai biết cả."

"Mọi người không biết? Lão sư của con cũng không biết sao?"

A Sơ lắc đầu: "Con không hỏi."

Chân Nguyệt trầm tư: "Con thử thăm dò lão sư con xem ông ấy có biết chuyện này không. Ta muốn biết đây là quyết định của cả nhà họ Quản hay chỉ là ý riêng của ai đó."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.