Chân Nguyệt cười: "Nói quá, chỉ là hợp dáng thôi."
Mộ Khanh Thơ nhìn quanh rồi góp ý: "Eo có cần thu vào thêm chút nữa không ạ?"
Chân Nguyệt sờ vào eo mình,"Không cần đâu, thu nhỏ thêm thì ăn nhiều lại lộ bụng ra."
Mộ Khanh Thơ lúng túng không biết đáp lại thế nào.
Chân Nguyệt nói tiếp: "Vậy cứ để vậy đi, họ may cũng rất đẹp rồi, con thưởng thêm cho Thượng Phục Cục đi."
"Dạ, con sẽ thay mẫu hậu tạ thưởng."
Đội mũ phượng nặng trịch trên đầu khiến Chân Nguyệt cảm thấy không thoải mái, liền bảo nô tỳ tháo xuống. Nghĩ tới việc phải đội suốt cả ngày vào lễ đại điển sắp tới, khiến nàng đã cảm thấy mệt. Chiếc mũ này trang trí quá cầu kỳ, chắc chắn phải nạm rất nhiều vàng ngọc, không nặng sao được?
Sau khi thay y phục, nàng cảm thấy mệt đến toát mồ hôi."Được rồi, trang phục mang đi đi."
"Vâng ạ."
Mộ Khanh Thơ cho người mang quần áo đi, rồi báo cáo một số việc: "Do cung điện ở Phủ An Bình khá nhỏ, nhưng số người cần vào cung lại nhiều, nên một số phải ở tạm ngoài cung..."
Mộ Khanh Thơ tiếp tục kể về tình hình hiện tại trong cung, rồi ngập ngừng nói thêm: "Trước đây có người dâng tấu xin phụ vương nạp thêm hậu phi để hoàng thất có thêm người nối dõi." Nói xong, nàng ấy dè dặt nhìn Chân Nguyệt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chân Nguyệt không tỏ ra giận dữ, chỉ hỏi: "Ai đã dâng tấu chương này?"
Mộ Khanh Thơ đáp: "Là Trương gia ạ."
Chân Nguyệt gật đầu: "Ta biết rồi. Còn việc an bài người trong cung cứ làm tạm thời như vậy, khi nào dời đô thì sẽ mở rộng thêm."
"Dạ."
Sau khi trao đổi thêm một số việc, Chân Nguyệt để Mộ Khanh Thơ lui ra, rồi nằm nghỉ tiếp. Kiều Triều xử lý công việc hơn một canh giờ thì quay lại.
Vừa bước vào phòng, hắn thấy Chân Nguyệt đang nằm trên giường liền cởi giày rồi nằm xuống cạnh nàng."Lúc nãy thái tử phi tìm nàng có việc gì sao?"
Chân Nguyệt đáp: "Chỉ là chuyện y phục thôi. Đúng rồi, còn nói về chuyện nạp thiếp, sao nào? Chàng muốn nạp thêm phi tử à?" Nàng quay sang nhìn hắn chằm chằm, bỗng đưa tay bóp nhẹ: "Chàng còn làm được không đấy?"
Kiều Triều cứng đờ, hừ một tiếng,"A Nguyệt, nhẹ tay thôi! Ta đâu có muốn nạp phi tử, già rồi còn sức đâu mà phân tâm. Một mình nàng đã đủ làm ta bận rộn rồi!"
Chân Nguyệt híp mắt, tay bóp mạnh hơn: "Làm ta bận rộn?"
"Không không không, ý ta là nàng khiến ta vui không hết." Hắn cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng: "Không phải nàng thì nó không lên được."
Chân Nguyệt hừ một tiếng,"Già mà còn không đứng đắn." Rồi nàng thả tay ra.
Kiều Triều nắm lấy tay nàng.
Hai người đùa giỡn một lúc rồi ngủ trưa nửa canh giờ. Khi tỉnh dậy, Kiều Triều kéo Chân Nguyệt đến thư phòng cùng hắn xử lý tấu chương.
"Nàng xem tên phong hào nào thích hợp cho nhi tử?" Kiều Triều đưa nàng xem một bản tấu chương từ Khâm Thiên Giám đề xuất các phong hào.
Chân Nguyệt lướt nhìn: "Hiền Đức","Hữu Thiên","Võ Ninh"...
"Hữu Thiên – ý là được trời phù hộ, thế nào?" Nàng chỉ vào phong hào đó,"Cũng thể hiện chàng yêu thương và coi trọng nhi tử."
Kiều Triều gật đầu: "Được đấy. Còn nàng, muốn phong hào gì?" Hắn lấy ra một bản tấu chương khác, có đủ loại phong hào: "Hiếu Hiền","Gia Ninh","Thuận Khang","Thần An"...
Chân Nguyệt thấy hai chữ "Thần An" được khoanh tròn, liền nói: "Chữ này... có quá cao không?"
"Thần An" vốn là danh hiệu tôn quý chỉ dành cho đế vương, trong khi "An" cũng trùng với quốc hiệu Bình Phục.
Kiều Triều nắm tay nàng: "Không quá cao, chỉ cần nàng muốn thì đều có thể." Hắn nhìn nàng,"Trẫm muốn cùng nàng xây dựng đất nước này."