Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 855:




"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Chân Nguyệt hành lễ, nhận chiếu chỉ.

Lúc này, một thái giám khác cầm mũ phượng tiến lên. Kiều Triều đích thân đội mũ phượng lên đầu Chân Nguyệt, rồi cầm tay nàng đỡ đứng dậy, cười nói: "Nàng thật đẹp, khiến lòng trẫm vô cùng say đắm."

Chân Nguyệt chớp mắt, hôm nay nàng đã trang điểm kỹ nên khó nhận thấy vẻ mặt đỏ bừng. Nhưng Kiều Triều vẫn thấy vành tai nàng ửng đỏ. Nàng lườm hắn một cái, thầm trách trong lòng, đã lớn tuổi rồi mà vẫn như người trẻ.

"Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Tất cả mọi người đồng loạt cúi đầu.

"Bình thân." Chân Nguyệt giơ tay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lễ quan hô lớn: "Kết thúc buổi lễ! Lui!"

Kiều Triều dìu Chân Nguyệt rời khỏi đàn tế về cung. Sau đó, lần lượt các quan viên vào cung để nhận phong thưởng chính thức.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm phong Kiều thị Quân Lân, văn võ song toàn... nay phong làm Thái tử, phong hào là Hữu Thiên. Khâm thử!"

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết..."

Dĩ nhiên không thể ban chiếu chỉ cho từng người trong một ngày. Ngoại trừ Tần Vương, Tấn Vương và các đại thần nhất phẩm như Thừa tướng, các quan còn lại chỉ nhận chiếu chỉ đem về. Để không làm các thái giám đọc chiếu chỉ đến đau họng, đã phải thay đến ba thái giám để đọc chiếu chỉ.

Khi đại lễ kết thúc, Chân Nguyệt mệt lả. Từ sáng đến giờ nàng chưa ăn gì, còn Kiều Triều cũng không khá hơn là bao, nhưng do hắn đã quen chịu đựng từ khi còn chiến trận nên vẫn cảm thấy ổn. Còn nàng thì vừa đói vừa mệt, cảm giác như cổ đã sắp gãy vì đội mũ phượng nặng nề.

Tại phủ Thái Tử, Mộ Khanh Thơ cũng nhận chiếu chỉ phong Thái Tử Phi, Tiền thị nhận phong làm Tần Vương Phi, và Mạn Châu trở thành Tấn Vương Phi.

Tiền thị mang chiếu chỉ về phòng, đặt lên bàn, rồi quỳ lạy ba lần: "Tổ tiên phù hộ, Tiền thị con vậy mà cũng được hưởng vinh hoa!" Trải qua bao gian khổ, Tiền thị giờ đây đã bắt đầu nói chuyện với phong thái cao quý.

Năm xưa, khi Kiều gia còn nghèo khó, nàng ấy từng không dám nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay. Nàng ấy cẩn thận mở chiếu chỉ ra xem lại, lòng không khỏi rưng rưng, không ngờ mình đã trở thành một vương phi.

Hồi tưởng về những ngày khó khăn trong quá khứ, khiến Tiền thị không khỏi xúc động, tưởng chừng mọi thứ như một giấc mơ. Năm đó khi đại hạn xảy ra, nàng ấy đang mang thai nên luôn lo sợ bản thân sẽ không thể qua khỏi đại nạn này. Sau này cuộc sống có khá hơn nhưng vẫn chẳng thể sánh với hiện tại.

Giờ đây, phủ Tần Vương có hầu hạ đầy đủ, tất cả đều cung kính gọi nàng ấy là "Tần Vương Phi". Tiền thị mừng đến rơi nước mắt. Khi Kiều Nhị về thấy vậy không khỏi ngạc nhiên: "Khóc gì thế? Đại ca... à không, Hoàng Thượng đã phong nàng làm Vương Phi rồi mà?"

Tiền thị lau nước mắt,"Chỉ là quá mừng rỡ và xúc động! Ai có thể ngờ rằng chúng ta lại có được ngày hôm nay! Từ những ngày ăn cháo bột hồ đến giờ cuộc sống sung túc thế này, khác nào một giấc mơ."

Cuộc sống hôm nay quá tốt đẹp, khiến nàng ấy cứ ngỡ mình vẫn đang mơ. Dù có là mơ đi nữa, nàng ấy cũng không muốn tỉnh dậy.

Kiều Nhị an ủi thê tử,"Được rồi, được rồi." Dù nói vậy, nhưng trong lòng Kiều Nhị cũng rất xúc động. Sáng nay khi thấy đại ca bước lên ngôi hoàng đế, khiến hắn cũng không khỏi nghẹn ngào.

Kiều gia quả thật đã gặp vận may. Khi hắn cùng Kiều Tam về quê sửa sang mộ tổ tiên, sáng hôm đó họ thấy khói trắng bốc lên từ mộ phần, cứ như tổ tiên cũng đang phù hộ cho họ.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.