Thanh Đường im lặng lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn. Nữ quan ghé sát mặt nàng ta, nói tiếp: "Không chịu khai sao? Ta khuyên ngươi nên thành thật. Trong hoàng cung, một người c.h.ế.t không rõ nguyên do là chuyện thường. Ai mà tìm ngươi, một kẻ thấp hèn không trưởng bối chứ? Chắc hẳn mọi người sẽ tưởng ngươi là một thị thiếp không xứng đáng xuất hiện trước mặt ai!"
Giọng điệu của nữ quan ngày càng đáng sợ: "Khai ra thì còn đường sống, không thì..." Nữ quan chạm nhẹ vào má Thanh Đường: "Hình phạt vừa rồi ngươi đã thấy chưa? Nếu ngươi không nhớ rõ, chúng ta có thể cho ngươi xem lại."
Nữ quan đe dọa: "Ta hỏi lần cuối, ai sai ngươi đến gần Tấn Vương? Và đêm đó thật ra đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng nói là Tấn Vương kéo ngươi, một người say rượu làm sao kéo nổi ngươi? Khai đi!"
"Ngươi tối, đem giam Thanh Đường lại, mỗi ngày phải cho nàng ta chứng kiến những phạm nhận kia chịu cảnh tra tấn".
Vân Mộng Hạ Vũ
Cuối cùng, Thanh Đường hoảng sợ, sụp xuống nắm lấy chân nữ quan, run rẩy: "Tiểu nhân nói... tiểu nhân nói... Tiểu nhân không muốn ở đây nữa, tiểu nhân sẽ nói ngay!"
Nữ quan ra hiệu cho người kéo Thanh Đường ra ngoài, dẫn đến một căn phòng khác để nàng ta khai báo. Thanh Đường quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi: "Là Phủ Doãn đại nhân. Chính Phủ Doãn sai tiểu nhân trèo lên giường Tấn Vương. Tấn Vương không hề động vào tiểu nhân, tiểu nhân chỉ chờ lúc ngài ấy say rồi tự leo lên giường..."
Nàng ta khai toàn bộ sự việc, còn người bên cạnh ghi chép lại. Nữ quan hỏi thêm: "Phủ Doãn đại nhân có bắt ngươi làm gì khác nữa không?"
Thanh Đường lắc đầu: "Ngài ấy chỉ an bài cho ta vào phủ Tấn Vương thôi, còn lại ta không biết gì thêm."
Nữ quan gật đầu với người ghi chép, ra lệnh: "Cho nàng ta ký tên, ấn dấu tay."
Sau khi xong xuôi, nữ quan mang kết quả điều tra đến trình Chân Nguyệt. Chân Nguyệt đọc lướt qua rồi đưa cho Kiều Triều: "Chàng xem đi."
Kiều Triều xem qua tờ giấy rồi đặt xuống: "Ta sẽ xử lý chuyện này."
Chân Nguyệt nhấp một ngụm trà: "Vậy chàng tự đi lo liệu đi." Nói rồi nàng ngáp một cái: "Ta đi nằm một lát."
Thấy vậy, Kiều Triều lập tức đi theo. Chân Nguyệt ngoái đầu nhìn, ngạc nhiên: "Chàng theo ta làm gì?"
Kiều Triều mỉm cười: "Ta đi theo để nghỉ cùng nàng mà."
Chân Nguyệt bật cười: "Ta nhớ chàng còn nhiều việc a?"
Kiều Triều thở dài: "Ta không muốn c.h.ế.t sớm đâu". Kiếp trước làm việc mệt c.h.ế.t đi cũng chẳng thấy sao. Nhưng đời này, có thê tử, nhi tử, tôn nữ đầy đủ, hắn không muốn vội vã như thế.
Hai người vừa tỉnh dậy thì nhận được tin Thái tử A Sơ đến. Kiều Triều cho phép người dẫn A Sơ vào, A Sơ thi lễ rồi ngồi xuống, nói: "Phụ hoàng mẫu hậu, nhi tử nghe tam thúc gặp chuyện?"
Chân Nguyệt đáp thẳng: "Con định xin tha cho tam thúc con à?"
A Sơ lắc đầu rồi lại gật đầu: "Con chỉ thấy chuyện này không đơn giản, tam thúc chỉ là bị gài bẫy thôi."
Chân Nguyệt phẩy tay: "Chúng ta đều biết rõ. Phụ thân con sẽ xử lý chuyện của tam thúc. Thê tử con, Khanh Thơ, thế nào rồi?"
A Sơ dịu giọng, lo lắng: "Gần đây nàng nghén nặng ạ."
Chân Nguyệt dặn dò: "Thái y nói sao? Cần gì cứ bảo, cho thái y ở trong phủ luôn đi."
A Sơ đáp: "Trong phủ con đã có hai thái y rồi ạ."
Kiều Triều nghe vậy, chợt nói: "Nếu con lo lắng cho tam thúc, vậy giao việc này cho con làm đi. Cũng là cơ hội rèn luyện." Nói rồi, Kiều Triều đưa tờ giấy ghi lời khai cho A Sơ.
A Sơ cầm tờ giấy, ngơ ngác: "Phụ hoàng, chỉ có một tờ giấy, con làm thế nào?"
Kiều Triều nghiêm giọng: "Con tự nghĩ xem làm sao cho tốt?"
A Sơ suy nghĩ rồi đáp: "Điều tra cách chức ạ?"
Kiều Triều gật đầu: "Tạm làm thế đi. Con làm đi."
"Dạ!" A Sơ không ngờ đến chỉ thăm một lần đã nhận ngay nhiệm vụ.