"Ta có thể xem không?"
"Được, khi xong sẽ cho chàng xem."
Sau đó, kinh đô xuất hiện hai tòa nữ y quán, chỉ dành cho nữ giới và toàn bộ y sĩ đều là nữ. Ban đầu, mọi người chỉ tò mò nhưng một phu nhân đến khám bệnh, chỉ vào vết sưng trên trán và hỏi: "Cái này chữa được không?"
Người tiếp đón đáp: "Xin đợi chút, để ta mời đại phu." Phu nhân đi vào rồi chẳng bao lâu sau vui vẻ bước ra. Ngày hôm sau, bà cầm theo một con gà để cảm tạ: "Hứa đại phu thật giỏi, vết sưng trên trán ta chữa mãi không khỏi mà giờ đã đỡ ngay chỉ sau một thang thuốc."
Người tiếp đón cười nói: "Hứa đại phu thích lễ vật đặc biệt. Để ta chỉ bà một cách cảm tạ."
Chẳng mấy chốc, phu nhân mang đến một lá cờ lớn, đích thân trao tặng nữ y quán: "Hứa đại phu quả là thần y!"
Tiếng tăm nữ y quán lan rộng, nhiều nữ nhân cũng tìm đến đây vì yên tâm khi được nữ đại phu chữa trị. Những căn bệnh khó nói thường làm họ ngại ngần khi gặp đại phu nam giới nay cũng dễ dàng chia sẻ hơn.
Sau khi các bản vẽ được hoàn tất, Chân Nguyệt xem qua rồi dặn: "In nhiều bản, để tại y quán, ai đến khám cũng được xem miễn phí. Nếu muốn mua thì bán với giá một lượng bạc."
Định xong giá, nàng thầm nghĩ đến việc cải tiến kỹ thuật in ấn và giấy, chờ khi Kiều Triều rảnh sẽ bàn bạc để phát triển thêm.
Thời gian trôi nhanh, khoa cử sắp bắt đầu, kinh đô nhộn nhịp đón nhân tài từ khắp nơi về thi.
Một ngày, thấy trong cung có chút buồn chán, Chân Nguyệt nghĩ đến hoàng tức Mộ Khanh Thơ bụng đã lớn, nên quyết định sang thăm nàng ấy: "Báo cho Hoàng Thượng biết ta qua phủ Thái Tử, trưa nay ta không về cung."
Khi thái giám mang tin đến tai Kiều Triều, Chân Nguyệt đã rời cung từ lâu. Nàng chỉ mang theo hai nha hoàn là Xuân Tú và Hạ Nùng cùng hai thị vệ. Lần này, nàng mặc trang phục giản dị, tóc cài trâm gỗ, đơn giản như khi còn là thôn phụ ngày trước. Chiếc trâm gỗ ấy do chính tay Kiều Triều làm tặng nàng năm xưa.
Mộ Khanh Thơ đang dựa vào sập đọc sách, có người đang bóc nho, người khác mát xa chân. Đột nhiên, một tiểu thái giám bước vào nhanh chóng báo: "Thái Tử Phi, Hoàng Hậu nương nương đến thăm!"
Mộ Khanh Thơ ngạc nhiên, bật dậy: "Mẫu hậu rời cung sao? Mau chuẩn bị y phục cho ta, bảo mẫu hậu đợi một lát, ta sẽ ra ngay."
"Không cần, con cứ nghỉ ngơi đi."
Chân Nguyệt bước vào, thấy Mộ Khanh Thơ định đứng dậy hành lễ, nàng vội đưa tay ngăn lại: "Con cứ ngồi nghỉ, không cần hành lễ gì cả. Tiếp tục làm những gì đang làm, đừng để ý đến ta. Ta chỉ đến xem con thế nào thôi. Bụng dạo này có ổn không? Hài tử có quậy nhiều không?"
Mộ Khanh Thơ đang định xỏ giày vào nhưng nghe thế liền rụt chân lại, đáp: "Dạ, gần đây hài tử đạp mạnh hơn trước nhiều."
Chân Nguyệt nhìn quanh rồi hỏi: "Thái tử đâu? Hắn không ở nhà à?"
Mộ Khanh Thơ mỉm cười đáp: "Điện hạ đang ở trong cung, chắc sắp hạ triều rồi."
Chân Nguyệt gật đầu: "Vậy cũng được. Ta qua thăm chút thôi. Con cứ nghỉ ngơi, cần gì thì bảo người hầu mang đến cho."
Nói rồi, nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, khiến Mộ Khanh Thơ cùng mọi người trong phòng chưa kịp phản ứng. Một thái giám bước tới cung kính nói: "Hoàng Hậu nương nương có để lại cho Thái Tử Phi một ít dược liệu và sách."
Mộ Khanh Thơ khẽ gật đầu: "Dược liệu cất vào nhà kho, sách thì mang đến cho ta."
Một lúc sau, khi nàng giở sách ra xem thì thấy đó là cuốn sách hướng dẫn cách phục hồi sức khỏe sau sinh, cùng các điều cần kiêng kỵ. Nàng thầm nghĩ, quả thật đây là một món quà rất hữu ích.