Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 877:




Kiều Triều giả bộ thương tâm: "... Lén đi ra ngoài hóng gió nhàn nhã mà không cho ta đi cùng à?"

Chân Nguyệt bật cười: "Được được..." Đang định an ủi hắn thì ngay lúc ấy, chưởng quầy mang ra một cuộn giấy lớn, trên đó ghi: "Văn trị hay võ công, để thiên hạ yên ổn, nên trọng văn hay trọng võ?"

Câu hỏi làm cả đại sảnh xôn xao, mọi người lần lượt đưa ra ý kiến.

"Tại hạ là Tiết Ngũ ở Vĩnh Khánh, thỉnh các vị chỉ giáo. Hiện giờ thiên hạ bình phục, ngô cho rằng võ nên giảm đi, nhưng văn thì nên tăng thêm, nếu trọng võ nhưng lại không có chiến sự, việc đo chỉ làm lãng phí tiền tài lương thảo, hiện giờ thiên hạ cần lấy quan văn với sĩ nông công thương thượng..."

Nghe xong một đoạn lời nói, Chân Nguyệt chỉ biết ý khách quan này chính là cần nhiều quan văn ở nông nghiệp, công nghiệp, thương nghiệp chờ thống trị.

Chân Nguyệt dùng khuỷu tay chạm chạm Kiều Triều,"Tửu lầu nhà này không biết là ai? Xem như trước tiên giúp chàng khảo thí? Vị tiểu ca kia nói vẫn là rất không tồi, lớn lên cũng rất tuấn tú, ta nghe nói tiền triều kia..."

Kiều Triều nắm lấy tay nàng,"Tuấn tú?" Hắn đánh giá người kia một chút,"Không cảm thấy."

A Sơ bên cạnh cũng đánh giá một chút,"Nương, hắn cùng con so thì ai càng tuấn tú hơn?"

Chân Nguyệt:...

Nàng không còn lời nào để nói đỡ trán một lúc,"Ta nói các ngươi... Ấu trĩ hay không?"

Cái người Tiết Ngũ kia vừa mới nói xong lại có người nhảy ra,"Ngô đối với quan điểm trên không cho là đúng, ta cho rằng thiên hạ Sơ An, nhưng thế lực lúc trước vẫn còn tàn quân ở trong khắp nơi..."

Chân Nguyệt nhích lại gần Kiều Triều, thì thầm: "Vì sao không thể trọng cả văn lẫn võ nhỉ?"

A Sơ ngồi cạnh thấy vậy liền tò mò: "Nương và phụ thân đang bàn nhỏ điều gì thế?"

Kiều Triều: "Con quản nhiều chuyện như vậy làm gì, ta và mẫu thân con có nói nhỏ đâu."

A Sơ:...

Chân Nguyệt bật cười, liếc Kiều Triều một cái rồi quay sang A Sơ: "Ta chỉ muốn nói là hoàn toàn có thể xem trọng cả văn lẫn võ, tại sao phải thiên lệch chỉ một bên? Văn nhân và võ tướng đều là người cả, miễn là vì dân mà tận tâm, thì điều đáng quý nhất là phẩm cách của họ, không phải chức vụ họ đảm nhiệm."

Nàng vừa dứt lời thì một người bên cạnh đột ngột đứng dậy, giọng đầy khinh miệt: "Ngươi chỉ là một phụ nhân mà lại nói nhăng nói cuội! Văn nhân và võ tướng có vai trò khác nhau, dựa theo lời ngươi thì tất cả đều là văn nhân thì ai bảo vệ bờ cõi?"

Người này không sai về lý, nhưng ánh mắt coi thường của hắn ta như đang ngầm ý rằng nữ nhân không có quyền tham gia vào những chuyện hệ trọng của quốc gia. Lời lẽ ấy khiến người nghe phải tức giận.

A Sơ lập tức đứng bật dậy, khí thế uy nghi khiến người kia có chút sợ hãi.

"Ngươi muốn làm gì?" người đó lúng túng.

Chân Nguyệt vội ngăn nhi tử lại: "A Sơ, đừng xúc động, ngồi xuống."

A Sơ giận giữ nghiến răng, đành hậm hực ngồi xuống.

Chân Nguyệt nhìn nam tử kia, bình tĩnh nói: "Ngươi cho rằng văn nhân thì không thể học võ, và võ tướng thì không biết chữ sao? Một người tài giỏi hẳn phải là người biết cả văn lẫn võ chứ?"

Người kia định đáp trả, nhưng Chân Nguyệt nói tiếp: "Đương kim Hoàng Thượng lập nghiệp từ võ công, nhưng ngài cũng nổi danh với thư pháp đầy khí phách và tài vẽ tranh điêu luyện. Thái tử cũng theo Hoàng Thượng đánh trận, nhưng từ nhỏ đã được đại nho giáo huấn. Người đời khen ngợi ngài là văn võ song toàn, tài đức vẹn toàn, anh kiệt của thời đại."

"Là con dân của Thánh Thượng, chẳng lẽ không nên lấy ngài làm gương, phấn đấu để trở thành một người văn võ toàn diện, vừa giúp đỡ quốc gia vừa giữ gìn biên cương yên ổn sao? Đó chính là điều ta muốn nói."

Chân Nguyệt vừa dứt lời, Kiều Triều và A Sơ ngồi cạnh đều cố nén nụ cười hài lòng, nhưng khóe miệng không giấu được vẻ tự hào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.