Kiều Triều suy nghĩ một lát, gật gù: "Nghe cũng có lý. Ta sẽ cân nhắc."
Chân Nguyệt chợt hỏi: "Kỳ thi Hội vừa kết thúc phải không? Khi nào thì công bố kết quả?"
Kiều Triều đáp: "Ngày mai."
Chân Nguyệt nói ngay: "Ngày mai ta muốn ra ngoài xem yết bảng."
Kiều Triều mỉm cười: "Được, ta sẽ đi cùng nàng."
Sáng hôm sau, cả hai trang phục giản dị như thương nhân, lặng lẽ rời cung để đi xem bảng. Khi họ đến nơi, chỗ dán bảng kết quả đã đông nghịt người.
Hai người ngồi trong xe ngựa, trên xe có sẵn bàn trà, vừa uống trà vừa đợi.
Đột nhiên, tiếng người reo hò từ bên ngoài vọng vào: "Có bảng rồi! Có bảng rồi!" Các quan binh vừa mang bảng ra dán lên tường thì đám đông lập tức chen lấn.
Rất nhanh sau đó, có người reo lớn: "Ta đậu rồi! Nhị giáp, thứ 30! Trì Định Châu, làng Bá Tử!"
Tiếng người vui mừng lẫn lộn với tiếng than thở, có kẻ thở dài: "Lại trượt nữa rồi! Ôi trời ơi!"
Chân Nguyệt trong xe nghe thấy bèn hỏi Kiều Triều: "Sao lại kêu 'lại trượt'? Đây không phải là kỳ thi đầu tiên của triều Bình Phục sao?"
Kiều Triều cười giải thích: "Nhìn tuổi hắn ta mà xem, có lẽ đã dự thi nhiều lần dưới triều đại Chu trước kia rồi."
Chân Nguyệt gật gù,"À, ra là vậy. Thảo nào hắn ta tuyệt vọng đến thế."
Kế đó, Chân Nguyệt nghe thấy giọng reo mừng quen thuộc: "Ta đậu rồi!" Nhìn ra ngoài, nàng thấy đó là Trương Thiếu Xuyên.
Nàng chạm nhẹ tay Kiều Triều, cười nói: "Là Trương Thiếu Xuyên đấy, còn nhớ không?"
Kiều Triều gật đầu: "Ta nhớ."
Trương Thiếu Xuyên chen từ đám đông ra ngoài, mặt đầy vui sướng. Cậu bé tiểu đồng bên cạnh cũng nhảy lên vui mừng: "Lão gia và phu nhân ở nhà chắc chắn sẽ rất vui!"
Bỗng nhiên nhìn thấy Kiều Triều và Chân Nguyệt trên xe, Trương Thiếu Xuyên tiến tới, nhưng bị Tống Giản ngăn lại. Kiều Triều ra hiệu,"Không sao, cho vị công tử lại đây."
Trương Thiếu Xuyên vui vẻ cúi chào: "Lâm công tử, Lâm phu nhân, hai người cũng tới xem bảng à? Lâm tiểu công tử đâu rồi? Để tại hạ xem giúp cho."
Chân Nguyệt khẽ mỉm cười đáp: "Không cần đâu, Lâm Sơ không đậu, buồn quá nên đã về nhà rồi."
Trương Thiếu Xuyên cũng giấu đi phần nào niềm vui, gãi đầu nói: "Vậy sao? Không sao đâu, Lâm tiểu công tử còn trẻ, lần sau nhất định sẽ đỗ!"
Chân Nguyệt cười nói: "Cảm ơn công tử. Ta có thể hỏi công tử bao nhiêu tuổi rồi không?"
Trương Thiếu Xuyên đáp: "Tại hạ năm nay vừa tròn hai mươi ba."
"Nhà công tử đã có thê và hài tử chưa?"
"Có một thê một tử."
Chân Nguyệt gật đầu,"Vậy ngươi cẩn thận một chút, đúng rồi, nhi tử ta so với ngươi lớn hơn, ngươi hẳn nên gọi hắn là Lâm công tử, đến nỗi vị này ngươi hẳn nên gọi là Lâm lão gia sẽ tương đối hợp lý."
Trương Thiếu Xuyên mặt lập tức liền đỏ, có chút ngượng ngùng,"Xin lỗi."
Chân Nguyệt chớp chớp mắt,"Không có việc gì. Được rồi, chúng ta trở về đi." Câu sau là nói với Kiều Triều.
"Ừm."
Trương Thiếu Xuyên nhìn xe ngựa của Chân Nguyệt rời đi, này chỉ là một chút tiểu nhạc đệm, đối với Trương Thiếu Xuyên tới nói tiến vào một giáp đứng thứ năm đã phi thường tốt! Còn có cơ hội có thể nhìn thấy Thánh Thượng đâu.
Lúc Trương Thiếu Xuyên trở lại khách điếm, cũng có rất nhiều người cùng hắn chúc mừng, khách điếm thậm chí vì hắn miễn phí tiền thuê nhà, rốt cuộc có một người trúng một giáp trên danh sách ở tửu lầu bọn họ cũng giúp thanh danh tửu lầu của bọn họ được tuyên dương.