"Lưu huynh, chúc mừng huynh!"
"Tống huynh, cùng vui cùng vui!"
Đột nhiên, tiếng tuyên hô vang lên: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu giá lâm!"
Mọi người nhanh chóng đứng dậy chỉnh trang y phục. Khi Hoàng Thượng và Hoàng Hậu xuất hiện, tất cả đồng loạt quỳ xuống.
"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Bình thân! Ngồi xuống!" Hoàng Thượng phất tay cho mọi người ngồi.
Trương Thiếu Xuyên ngó nhanh một cái, thấy đúng là Hoàng Hậu nương nương là người hắn từng gặp trước đây.
Tô Yến Thanh cũng nhìn lên, không ngờ người giúp đỡ mình trước kia lại là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.
"Trẫm hôm nay cùng mọi người vui vẻ!" Hoàng Thượng nâng chén, cùng mọi người cạn ly.
Sau đó, âm nhạc nổi lên, các vũ cơ tiếp tục múa.
Kiều Triều không quan tâm lắm đến buổi tiệc, chỉ chăm chú gắp thức ăn cho Chân Nguyệt,"Ăn đi, nàng đói mà."
Chân Nguyệt: "Ừ, chàng cũng ăn đi."
Màn biểu diễn kết thúc, một đại thần bước lên đề nghị: "Bẩm Hoàng Thượng, hiền tài tụ hội, xin Hoàng Thượng cho phép các tân khoa làm thơ về trăng sáng."
"Chuẩn!" Hoàng Thượng hào phóng phê chuẩn,"Người đứng đầu sẽ được ban thưởng!"
Các tiến sĩ lần lượt tiến lên ngâm thơ.
"Nguyệt lạc đầu cành, gió nhẹ ca ngợi trăng sáng..."
"Trăng chiếu đông cung, lòng ta nhớ quân..."
Đa phần đều là thơ ca ngợi Hoàng Thượng. Chân Nguyệt ghé vào tai Kiều Triều: "Họ đều khen chàng, chẳng ai khen ta."
Đúng lúc ấy, một người ngâm:
"Long phượng ánh trăng, ái tình không ngần ngại; Thường Nga cung nguyệt, ghen tị tình đời."
Mọi người lặng đi, lén nhìn phản ứng của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, nhưng thấy họ chỉ đang thì thầm với nhau.
Cuối cùng, đại thần thưa: "Thỉnh Hoàng Thượng chọn ra đầu danh."
Kiều Triều phán: "Chọn! Ta chọn bài thơ của Trạng Nguyên, Lưu Quang."
"Nhưng ngoài bài thơ ấy, còn có một bài khác hợp ý ta. Ta cũng sẽ ban thưởng! Ai là người làm bài 'Long phượng ánh trăng'? Ra đây cho ta xem."
Mọi người:...
Một vị cống sĩ để ria mép tên là Hồ Đào bước ra, người xếp hạng thứ 25 của nhị giáp. Vì nghe nói Hoàng Thượng chỉ có duy nhất Hoàng Hậu nương nương trong hậu cung, hơn nữa hắn vừa rồi thấy cảnh Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cùng nhau dùng bữa, liền cảm nhận được tình yêu sâu sắc của Hoàng Thượng dành cho Hoàng Hậu, nên mới sáng tác ra bài thơ ấy.
"Hay! Ban thưởng!"
"Tạ Hoàng Thượng." Hồ Đào vui mừng khôn xiết, những người khác thì không khỏi ganh tị. Họ thầm nghĩ, nếu biết trước đã nên làm một bài khen Hoàng Hậu nương nương, vỗ m.ô.n.g ngựa a.
Sau khi ban thưởng, Hoàng Thượng phất tay,"Tốt, các ái khanh tiếp tục thưởng thức ca vũ."
Không lâu sau, vì không thể uống thêm rượu, Kiều Triều cùng Chân Nguyệt rời đi, giao lại yến tiệc cho Thái Tử điện hạ tiếp tục tiếp đãi quần thần.
Tần Vương gia và Tấn đã sớm lui ra ngoài do tuổi tác đã lớn, không thể thức khuya nổi nữa. A Sơ cũng muốn về để chăm sóc thê tử và hài tử nhưng không thể từ chối, đành phải ở lại giao lưu theo lệnh Hoàng Thượng.
Không biết đã qua bao lâu, Trương Thiếu Xuyên tiến đến trước mặt A Sơ, nâng ly cung kính: "Thái Tử điện hạ, tiểu nhân xin kính ngài một ly. Vừa qua tiểu nhân có đôi chút thất lễ với ngài, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, đáng tội đáng chết, mong ngài rộng lượng bỏ qua."
A Sơ mỉm cười đáp: "Là ngươi sao, chúc mừng Thám Hoa lang!"
"Không dám, không dám."
"Không sao, chúng ta đều không để bụng. Về sau hãy cố gắng phụ giúp phụ hoàng ta là được."
Trương Thiếu Xuyên cúi đầu hành lễ: "Tiểu nhân nhất định sẽ dốc hết lòng tận tụy!"
A Sơ vỗ vai hắn ta,"Tốt lắm! Cứ làm việc chăm chỉ. Nơi này thiếu người, người trẻ tuổi chăm chỉ như ngươi rất cần thiết."
Trương Thiếu Xuyên liền uống hết ly rượu, cảm tạ Thái Tử điện hạ. Những người khác thấy Trương Thiếu Xuyên trò chuyện vui vẻ với Thái Tử, cũng tiến đến chúc rượu. A Sơ cười đáp ứng từng người, nhưng khi rượu đã quá nhiều, cuối cùng cũng phải tìm cớ để lui về.