Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 889:




Vài ngày sau, A Sơ cũng dẫn đoàn đi Nam Hải quận, nhưng lần này Kiều Triều không tiễn. Dù sao A Sơ chỉ làm nhiệm vụ, sẽ sớm quay lại.

Chân Nguyệt vẫn cùng hoàng tức ra khỏi cung tiễn biệt: "Nhớ kỹ quân tử không đứng dưới mái hiên nguy hiểm, con là Thái Tử duy nhất của phụ hoàng, cũng là phụ thân của hai hài tử, hãy bảo trọng."

A Sơ nghiêm túc gật đầu,"Mẫu hậu yên tâm, nhi tử nhất định bảo trọng."

"Được rồi, đi từ biệt thê tử con đi."

A Sơ mỉm cười: "Mẫu thân, ngài cũng bảo trọng sức khỏe."

"Ta biết mà, còn có phụ hoàng con chăm ta."

Không lâu sau, A Sơ dẫn đoàn đi, kinh đô dường như lặng lẽ hẳn.

Khi Tiền thị đã rời kinh, Mộ Khanh Thơ phải chăm sóc nhi tử, Phạm Kiều Nguyệt cũng vừa tiếp nhận vài trọng trách, nên Chân Nguyệt đành từ bỏ phần lớn thời gian nhàn rỗi để giúp đỡ các nàng.

Dù không cần tự tay làm mọi việc, nhưng việc ban lệnh, xem sổ sách và dạy dỗ Thế Tử phi đều ngốn không ít thời gian của nàng.

Cuộc sống cứ vậy trôi qua trong sự bận rộn. Lúc này, tại Nam Hải quận, A Sơ đã đến nơi và ngay lập tức tìm hiểu tình hình.

Người dân ven biển từng có cuộc sống yên bình nhờ vào đánh bắt hải sản, nhưng giờ đây bọn giặc biển thường xuyên đến quấy phá, thậm chí g.i.ế.c hại dân lành, còn bắt cóc nữ nhân. Tình hình căng thẳng đến cực độ!

"Triệu thúc!" A Sơ cung kính chào Triệu Văn Bạch, không hề tỏ thái độ kiêu ngạo.

Triệu Văn Bạch mỉm cười phấn khởi,"Thái Tử điện hạ thật khách khí, điện hạ cứ gọi thần là Triệu tướng quân là được." Ông từng theo Hoàng Thượng đánh dẹp bốn phương, giờ là một đại tướng nhất phẩm, càng thêm kính trọng vì Hoàng Thượng chưa bao giờ phụ công thần và vẫn một lòng tin cậy.

Hiện tại Thái Tử điện hạ còn gọi ông một tiếng Triệu thúc, Triệu Văn Bạch trong lòng không biết đã vui cỡ nào, thái độ Thái Tử điện hạ còn không phải là thái độ Hoàng Thượng sao? Cấp dưới Triệu Văn Bạch nhìn thấy thái độ tôn kính của Thái Tử điện hạ cũng thật rất vui.

"Triệu tướng quân, ngài trước đem tình huống cùng ta nói một chút đi."

"Được."

Bọn họ cũng đi ven vùng biển để xem tình hình, vựa vặn nhìn thấy người dân đang đánh bắt hài sản và rong liền nhớ đến gia đình mình cũng thích ăn liền gửi một ít về kinh thành.

Dù ở kinh đô, Hoàng Thượng muốn ăn hải sản lúc nào cũng có thể, nhưng do điều kiện thời cổ đại, việc thưởng thức cá biển tươi vừa đánh bắt trong vòng vài giờ là không thể. Nếu ở ven biển, người ta mới có thể thưởng thức đồ biển thực sự tươi ngon.

Bên này Chân Nguyệt cũng nhận được đồ, sau khi sắp xếp công việc xong, nàng bắt đầu hồi âm cho A Sơ. Nàng gửi một công thức rau trộn rong biển, kèm theo một số món ăn từ hải sản, nghĩ rằng người dân ven biển có thể đã biết cách chế biến, nhưng nàng thấy việc thêm một số cách thức nấu nướng cũng không thừa.

Ngoài ra, nàng còn bày tỏ ý định mở một xưởng nước chấm tại đó, sản xuất các loại tương hải sản và thực phẩm khô để cung cấp cho những vùng không có hải sản tươi. Nàng dặn A Sơ theo dõi quá trình này và báo cáo tiến độ.

Khi Kiều Triều trở về, Chân Nguyệt kể lại dự định của mình."Ta nghĩ người dân ven biển đa phần sống bằng nghề đánh bắt, A Sơ cũng nói rằng hải sản ở đó rất rẻ nhưng đánh cá thì nguy hiểm, lại thêm nạn cướp biển nên dân tình khá nghèo khó."

Kiều Triều đọc thư A Sơ gửi cho Chân Nguyệt, cười nói: "Thằng nhóc này gửi cho nàng nhiều thứ thật."

Chân Nguyệt đáp: "Ghen sao? Toàn là đồ ăn thôi, mà hắn cũng gửi thư cho chàng mà?"

Kiều Triều gật đầu,"Đúng, thư hắn chủ yếu về huấn luyện thủy sư và chế tạo tàu thuyền."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.