Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 891:




Trong hậu cung, Chân Nguyệt đang chơi đùa với đám tôn tử, tôn nữ nhà mình thì nghe tin: "Nương nương, Hoàng Thượng muốn thân chinh!"

Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Thân chinh? Lại có chiến sự ở đâu?"

"Hung Nô tấn công biên giới Tây Bắc."

Chân Nguyệt trầm ngâm: "Ta biết rồi, ngươi đi tìm hiểu thêm tin tức."

Mộ Khanh Thơ: "Mẫu hậu, có nên khuyên Hoàng Thượng không? Triều đình có nhiều tướng tài, phụ hoàng đâu cần đích thân ra trận, hơn nữa tuổi người cũng đã cao."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Hoàng Thượng đã quyết, ta khó lòng thay đổi. Chờ tan triều rồi ta sẽ tìm cách nói chuyện. Còn về tuổi tác, tốt nhất đừng nhắc trước mặt chàng."

Sau buổi triều, Kiều Triều về cung, Chân Nguyệt hỏi ngay: "Chàng thật sự muốn thân chinh?"

Kiều Triều gật đầu: "Phải, bao đời nay chúng ta bị Hung nô xâm phạm, lần này ta muốn đẩy lui Hung Nô thật xa, không để họ dám xâm phạm lần nữa!"

Rồi Kiều Triều nói thêm: "Nguyệt Nhi, ta muốn nàng cùng ta đi."

Chân Nguyệt: ???

Kiều Triều nắm tay nàng: "Ta sẽ để Thái Tử về giám quốc, nàng ở bên cạnh ta, khi không có chiến sự thì ta cũng có thể gặp nàng."

Chân Nguyệt: "Ta thấy kinh đô thích hợp với ta hơn."

Kiều Triều cười: "Nàng là Hoàng Hậu, ở đâu cũng sẽ có nơi thích hợp cho nàng."

Khi A Sơ nhận được thánh chỉ hồi kinh, hắn vô cùng ngạc nhiên. Phụ hoàng muốn ngự giá thân chinh!

Sau hơn hai năm ở Nam Hải quận, làn da của A Sơ rám nắng, nụ cười rạng rỡ với hàm răng trắng nổi bật."Điện hạ, Hoàng Thượng yêu cầu ngài về kinh ngay khi nhận được thánh chỉ."

"Ta hiểu rồi." Dù vậy, A Sơ phải sắp xếp một số việc trước khi trở về. Mỏ vàng sẽ được giao cho Triệu Văn Bạch quản lý, với sự hỗ trợ từ kinh đô.

Khi A Sơ trở về kinh, Kiều Triều đã dẫn Chân Nguyệt rời đi.

A Sơ: ... Vì sao cũng đem cả nương đi chứ!

Ngày đầu tiên lên triều, đối diện với các đại thần, A Sơ thoáng bối rối nhưng nhanh chóng ổn định lại: "Có việc thì tấu, không có thì bãi triều."

Các quan nhìn vị Thái Tử, nay có phần phong trần và chững chạc hơn sau hai năm, một thoáng yên lặng bao trùm.

Sau triều, về đến phủ, Mộ Khanh Thơ trầm mặc một chút, thôi không sao, đen một chút cũng không sao, dưỡng trắng một thời gian là tốt thôi.

Tiếu Tiếu nhìn phụ thân liền nói: "Sao phụ thân lại đen thế này?"

A Sơ:...

Mộ Khanh Thơ bên cạnh cười nói: "Phụ thân con trở thành anh hùng, đã trải qua nắng gió ngoài biển để trừ khử cướp biển đấy."

"Xin lỗi phụ thân, nữ nhi không nên cười nhạo người."

A Sơ xoa đầu nữ nhi mỉm cười. Rồi hắn hỏi Mộ Khanh Thơ: "Tại sao phụ hoàng lại mang mẫu hậu đi cùng?"

Mộ Khanh Thơ kể lại: "Mẫu hậu lúc đầu cũng muốn ở lại kinh đô, nhưng cuối cùng phụ hoàng lại bảo người thu dọn đồ đạc, đích thân ôm người bế lên xe ngựa."

"Chắc mẫu hậu giận lắm."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mộ Khanh Thơ cười nhẹ, biết rằng tình cảm giữa Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ngày càng gắn bó. Nàng ấy nhớ từng nghe Hoàng Thượng nói với mẫu hậu: "Trước kia chúng ta thường xa nhau, ta luôn thấy có lỗi. Nay ta chỉ muốn ở bên nàng mãi mãi."

Trên đường đi, Chân Nguyệt không thật sự tức giận, nhưng nàng chưa kịp gặp A Sơ trước khi rời kinh.

"A... hắt xì!" Chân Nguyệt hắt hơi, mỉm cười nói: "Chắc hẳn nhi tử chúng ta đang nhớ chúng ta."

Kiều Triều cười, đáp: "Cứ để nó chờ đi, khi nào ta và nàng quay về thì sẽ gặp lại. Nó đã hơn hai mươi tuổi rồi, hoàn toàn đủ khả năng tự mình đảm đương mọi việc. Nhiều năm nay ở Nam Hải, nó xử lý công việc rất tốt, ta nghe nói người dân ở đó kính trọng nó lắm."

Chân Nguyệt liếc nhìn chàng, đùa: "Chàng không ghen đấy chứ?"

Kiều Triều bật cười,"Ta ghen chuyện gì?"

Chân Nguyệt nhấn mạnh: "Ta đọc sử thấy nhiều vị hoàng đế, khi tuổi đã cao lại lo sợ nhi tử mình thế lực quá lớn sẽ uy h.i.ế.p đến ngôi vị."

Kiều Triều cười lớn: "Đó là do họ thiếu tự tin! Nếu A Sơ muốn tạo phản, nàng nghĩ là ai sẽ kiểm soát tình hình? Ta hay là nó?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.