Kiều Triều vội cầm lấy vũ khí, bước ra ngoài rồi leo lên ngựa, quân lệnh truyền xuống rõ ràng: "Chúng ta lập tức xuất phát! Đội mai phục đã sẵn sàng chưa?"
"Đã sẵn sàng!" – Lâm Phong đáp lại.
"Được! Ta dẫn quân đến điểm mai phục bên trái sơn cốc. Ngươi dẫn quân chiếm phía bên kia!"
Kiều Triều dẫn đầu một đội binh mã tiến lên đỉnh núi bên trái sơn cốc, gió lạnh thổi quất vào mặt đau rát nhưng giúp tinh thần tỉnh táo. Ở phía bên kia, Mặc Đốn Thiền Vu dẫn quân Hung Nô tiến công, nhưng một toán thám báo phát hiện có một đội quân Bình Phục đóng quân ở phía Tây.
"Họ có bao nhiêu người?" – Mặc Đốn hỏi.
"Khoảng hai trăm quân."
"Hãy cử một ngàn binh mã do Hô Diên chỉ huy, nếu cần thiết thì tiêu diệt toàn bộ."
Hô Diên dẫn một ngàn quân tới, thấy trước mắt chỉ có hai trăm quân, nhưng khi tiến đến gần sơn cốc, hắn phát hiện phía trong có nhiều doanh trại lớn, thấy những nồi nấu to, đoán chừng phải có ít nhất hai ngàn người đóng quân.
"Trình báo ngay cho Đại vương để ngài gửi thêm viện binh!" – Hô Diên ra lệnh.
Hô Diên tiếp tục cho thám tử lên núi điều tra, nhưng nhóm thám tử vừa tiến lên thì bất ngờ bị hơn hai mươi binh lính Bình Phục phục kích, tiêu diệt toàn bộ. Một vài lính Bình Phục mặc lại trang phục Hung Nô, giả làm thám tử trở về báo tin: "Thưa tướng quân, trong sơn cốc bỗng dưng chỉ còn lại một số ít quân canh giữ, phần lớn đã rút đi theo lệnh của Hoàng đế, chỉ để lại kho lương."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hô Diên mừng rỡ: "Quân địch thật sự bỏ lại lương thảo! Mọi người chuẩn bị, xông vào chiếm doanh trại!"
Hắn ta dẫn quân tiến vào doanh trại, chỉ thấy một vài lính canh đang chạy sâu vào sơn cốc như thể đang hoảng sợ bỏ trốn, Hô Diên đắc ý nghĩ rằng đối phương đã kinh hãi. Nhưng khi vào giữa sơn cốc, hắn ta nhận ra doanh trại trống rỗng. Tới khi phát hiện các túi lương thảo chỉ toàn cát, hắn ta mới nhận ra đã trúng kế. Ngay lúc đó, từ trên đỉnh núi những tảng đá lớn được lăn xuống ầm ầm, cuốn theo đất đá, đè nát quân Hung Nô.
"Chạy mau! Rút lui!" – Hô Diên tuyệt vọng hô to, nhưng đã quá muộn. Mũi tên từ phía trên liên tiếp b.ắ.n xuống, quân Bình Phục ở lối ra cũng chặn đường, khiến quân của Hô Diên bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nghe tin Hô Diên bị mắc bẫy trong sơn cốc, Mặc Đốn Thiền Vu dẫn quân đến cứu viện. Nhưng vừa tới gần, một người chạy đến báo gấp: "Đại vương, không hay rồi! Hô Diên tướng quân trúng kế, xin Đại vương cứu viện!"
Mặc Đốn thấy tình thế nguy cấp, lập tức xem xét địa hình xung quanh, chọn con đường vòng núi để tránh rơi vào bẫy. Tuy nhiên, quân của Kiều Triều đã đón đầu ở đỉnh núi, chờ sẵn và tiếp tục ném đá, b.ắ.n tên về phía quân Hung Nô. Mặc Đốn hiểu ngay mình đã trúng kế, hắn ta nhanh chóng ra lệnh rút quân, dẫn binh lính chạy qua ngọn núi khác.
Lúc này, từ một đỉnh núi cao, Kiều Triều quan sát thấy Mặc Đốn đang cố vượt núi, chàng lập tức giương cung nhắm vào lưng Mặc Đốn và b.ắ.n một mũi tên. Mặc Đốn cảm thấy nguy hiểm, lập tức cúi người, mũi tên chỉ sượt qua đầu hắn ta trong gang tấc liền quay lại, ánh mắt chạm vào Kiều Triều đang đứng trên cao.
Mặc Đốn không dừng lại, tiếp tục dẫn quân vượt qua núi, nhưng Kiều Triều đã ra hiệu cho quân binh đuổi theo, phía bên kia Lâm Phong cũng dẫn một đội quân vòng qua để chặn đầu. Hai bên giáp công ngay giữa sườn núi, trận chiến diễn ra ác liệt. Dù quân Bình Phục nắm ưu thế, nhưng quân Hung Nô cũng không hề yếu kém. Thời tiết lạnh giá và địa hình núi hiểm trở khiến trận đánh trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết, chỉ cần sơ suất một chút là có thể trượt ngã xuống vực sâu.