Trong lúc trận chiến đang căng thẳng, Kiều Triều nhìn thấy Mặc Đốn định rút chạy về phía một con sông ở hạ lưu sơn cốc. Dòng sông hai bờ đóng băng, nước chảy xiết ở giữa. Đuổi kịp tới bờ sông, Kiều Triều đối mặt với Mặc Đốn. Hắn ta nhận ra đây là Hoàng đế Bình Phục và ngước nhìn chàng, thốt lên:
"Hoàng đế Bình Phục!"
Từ vị trí này nhìn ra, thấy rõ có rất nhiều người đang vây quanh bảo vệ vị thủ lĩnh. Thêm vào đó, tin tức nói rằng hoàng đế đích thân ra trận. Mặc Đốn Thiền Vu chỉ nhìn thoáng qua là đã nhận ra ngay người đối diện là ai.
Kiều Triều không phí lời với hắn ta, vì thường xuyên nghe A Nguyệt nhà hắn nhắc rằng "Kẻ ác c.h.ế.t vì nói nhiều." Khi muốn g.i.ế.c ai thì tuyệt đối không nên nói nhiều lời, nên Kiều Triều rút kiếm xông thẳng vào.
Chân Nguyệt lúc này đang nhàn nhã trong phủ, vừa xong một thời gian bận rộn nên muốn nghỉ ngơi đôi chút. Tuy nhiên, nằm mãi mà vẫn cảm thấy không thoải mái, có linh cảm như sắp có chuyện gì đó xảy ra, đôi mắt giật liên tục.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sáng nay nàng còn nghĩ có phải mình sắp phát tài chăng? Ví như có người tìm thấy mỏ vàng hay mỏ than. Đến mức nào thì nàng cũng không cho là chuyện xui xẻo, vì mí mắt trái nhảy thì lành, mí phải nhảy cũng lành. Nếu không phải dấu hiệu may mắn thì có lẽ chỉ là do mắt mệt mỏi mà thôi.
Còn tai giật thì? Điều đó là không thể xảy ra.
Cả ngày, Chân Nguyệt luôn thấy không yên tâm, nghĩ có thể khí hậu thay đổi, nên gọi đại phu đến xem. Tuy nhiên, đại phu không phát hiện gì, còn nói nàng khỏe mạnh.
Chân Nguyệt cũng thấy bản thân không có vấn đề gì, đành nghĩ rằng có lẽ là do lao lực quá, rảnh rỗi thì lại thấy bứt rứt.
Vì quá nhàm chán, nàng bèn thử học thêu may chút đỉnh. Hơn nửa đời người nhưng thực tế nàng chưa bao giờ học thành thạo việc này, dù sao thì cũng có người làm thay, thành thạo hay không không phải điều quan trọng.
Nhân tiện nàng có ý định thêu một cái túi nhỏ để tặng Kiều Triều. Tuy nhiên, vừa mới bắt đầu đã đ.â.m vào đầu ngón tay, m.á.u lập tức trào ra.
"Nương nương!" Một cung nữ bên cạnh vội gọi đại phu.
Chân Nguyệt ngăn lại,"Đừng làm to chuyện lên, không có gì nghiêm trọng." Nàng đặt ngón tay lên miệng liếm, vết thương nhỏ nhanh chóng ngừng chảy máu.
Bất chợt, bên ngoài có tiếng động lớn, Tiền Tống luôn theo sát Kiều Triều chạy vào với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Nương nương! Nương nương!"
Chân Nguyệt bỏ mọi thứ trong tay xuống, đứng dậy và bước ra ngoài,"Có chuyện gì vậy? Chủ tử của ngươi đâu?"
Tiền Tống báo,"Bệ hạ rơi xuống sông, hiện giờ vẫn chưa tìm thấy người!"
Sắc mặt Chân Nguyệt biến sắc,"Làm sao có thể như vậy!" Vừa hỏi vừa bước nhanh ra ngoài,"Chuẩn bị ngựa! Bệ hạ mất tích ở đâu?"
Tiền Tống đi theo, tường thuật lại tình hình,"Bệ hạ và vua Hung Nô lúc đó đang đánh nhau ở bờ sông. Vua Hung Nô bị bệ hạ đ.â.m trúng một nhát, nhưng lại nắm lấy bệ hạ kéo xuống sông. Cả hai triền đấu một lúc rồi cùng rơi xuống nước!"
Khi các thuộc hạ đuổi đến, vừa lúc nghe tiếng ầm ầm của tuyết lở. Lâm Phong tướng quân ra lệnh cho mọi người lui lại tránh tuyết lở, nhưng khi tìm lại thì không thấy bệ hạ đâu nữa!"
"Còn vua Hung Nô thì sao?"
"Hắn cũng mất tích!"
"Đã xuống nước tìm chưa?"
"Tìm rồi, nhưng vẫn không thấy bệ hạ! Trước đây, bệ hạ có dặn nếu có điều bất trắc thì phải báo cho nương nương trước tiên."
Chân Nguyệt biết rằng Kiều Triều đã chuẩn bị sẵn di chiếu để giao lại cho nàng nhằm ổn định triều đình và đưa A Sơ lên ngôi nếu có bất trắc.