Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 901:




Chân Nguyệt cũng vội vàng đuổi theo, nhưng trời tối đen khiến nàng loạng choạng, bất cẩn vấp ngã, chân khẽ trượt. Tiền Tống quay lại nhìn thấy cảnh đó thì hoảng hốt,"Nương nương!" rồi vội chạy đến đỡ nàng.

Chân Nguyệt bình tĩnh nói: "Ta không sao, không cần bận tâm đến ta, hãy đưa bệ hạ về trước."

Dù cảm thấy mắt cá chân hơi đau nhưng Chân Nguyệt vẫn không để ý nhiều, tiếp tục cùng mọi người quay về.

Khi Lâm Phong nghe tin thì chạy đến đón người. Mọi người nhanh chóng đưa Kiều Triều về quân doanh. Trên đường, Chân Nguyệt càng cảm thấy chân mình đau nhiều hơn, nhưng điều quan trọng nhất lúc này vẫn là Kiều Triều.

"Quân y đâu! Mau gọi tất cả quân y đến đây!"

Ngay lập tức, mấy quân y đến, tất bật thay quần áo cho Kiều Triều, bắt mạch, lau người, và kê thuốc.

Cả doanh trại bận rộn suốt đến hừng đông, trong lúc đó Kiều Triều vẫn thi thoảng run rẩy, bên cạnh chậu than được đốt cháy rực làm cho cả lều trại ấm áp hẳn lên.

Trên người Kiều Triều còn có nhiều vết thương, trong đó ở phần eo bị đao đ.â.m một nhát, có lẽ là do vua Hung Nô gây ra.

Cuối cùng, khi có một quân y rảnh tay, Chân Nguyệt vẫy gọi,"Lại đây xem chân cho ta một chút."

Nàng nhận ra mắt cá chân đã sưng lên, có lẽ bị trật, nhưng vì quá lo lắng cho Kiều Triều mà không chú ý. Bây giờ nhìn lại thì chân đã sưng to đến biến dạng.

Tiền Tống vốn đang lo lắng cho bệ hạ, nghe thấy liền nhìn lại,"Ôi, nương nương, chân người sao vậy?"

"Mau, giúp nương nương xem một chút! Nương nương là người rất quan trọng!" Tiền Tống biết rõ địa vị của Chân Nguyệt trong lòng bệ hạ, nên không dám coi nhẹ.

Trước đây, hắn ta từng thấy bệ hạ lo lắng khôn nguôi khi nương nương bị cảm lạnh, khiến hắn ta tin rằng nếu Chân Nguyệt gặp chuyện, bệ hạ có thể sẽ bỏ mọi thứ mà đi cùng nàng. Vì vậy, chuyện tuyển phi chỉ là điều không thể.

Quân y xem xét chân của Chân Nguyệt, xác định rằng chỉ là vết trật, xử lý bằng cách nắn lại khớp, xoa chút rượu thuốc rồi băng gạc.

Chân Nguyệt chỉ rên nhẹ, sau đó không thấy đau nhiều nữa, nhưng tốt nhất trong thời gian tới không nên đi lại bằng chân này.

Bên kia, Kiều Triều vẫn chờ hạ sốt. Sau khi xử lý xong, Chân Nguyệt hỏi: "Còn vua Hung Nô đâu? Đã tìm thấy chưa?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Phong đáp: "Bẩm nương nương, vẫn đang tìm kiếm. Người của ta cũng đã dò xét khắp nơi trong trướng của Hung Nô, nhưng không thấy vương của họ trở về. Nếu hắn ta không bị bệ hạ g.i.ế.c c.h.ế.t thì có lẽ cũng đã trốn thoát."

Với thời tiết lạnh như vậy, nếu không được cứu kịp thời thì Lâm Phong cho rằng vua Hung Nô không thể sống sót.

Chân Nguyệt cũng nghĩ như vậy, chỉ cần Kiều Triều không sao thì nàng không bận tâm đến chuyện khác. Lần này, tổn thất của quân Hung Nô cũng là một điều đáng mừng.

Sau đó, Kiều Triều hạ sốt, nhưng đêm đến lại sốt cao. Chân Nguyệt ngồi cạnh, thường xuyên lau người và thay khăn ướt trên trán cho chàng.

Sốt cũng là dấu hiệu tốt, chứng tỏ hệ miễn dịch đang hoạt động."Chàng phải mau chóng khỏe lại, ta còn trẻ, không muốn làm quả phụ đâu," Chân Nguyệt lẩm bẩm bên cạnh.

Mỗi lần Kiều Triều bị thương, nếu có nàng ở bên cạnh thì nàng đều lải nhải như vậy, để khích lệ chàng phần nào.

Đến sáng hôm sau, Chân Nguyệt vẫn ngồi cạnh Kiều Triều mà ngủ thiếp đi. Chân nàng còn quấn băng gạc, đôi môi Kiều Triều tái nhợt, nhưng lông mi khẽ rung rồi từ từ mở mắt.

Lều trại ấm áp, bên cạnh dường như còn có ai đó đang hô hấp đều đặn. Kiều Triều nhớ lại lúc mình và vua Hung Nô rơi xuống nước, nước chảy xiết, cực lạnh do tuyết từ núi tan chảy. Trong lúc đó, Kiều Triều đã bị Hung Nô đ.â.m một nhát vào eo, nhưng chàng cũng đ.â.m được vào bụng và vai của hắn ta.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.