Rồi chàng bị dòng nước xô đi, cố bò lên bờ nhưng kiệt sức vì lạnh và vết thương, cuối cùng cũng phát sốt rồi ngất đi trong hang động.
Giờ tỉnh lại, phát hiện bên cạnh có người nằm liền quay đầu nhìn thì thấy Chân Nguyệt đang ngủ say, một lọn tóc vương trên môi. Kiều Triều muốn giơ tay gỡ tóc giúp nàng nhưng nhận ra mình không còn chút sức lực.
Chàng động đậy chân cảm nhận dưới chân có lớp vải, nhìn xuống thấy chân Chân Nguyệt quấn băng gạc đặt lên chân mình.
Kiều Triều mở to mắt, ngạc nhiên, A Nguyệt nhà hắn sao lại bị thương?
Chàng gắng ngồi dậy, khiến Chân Nguyệt thức giấc, nhìn thấy chàng tỉnh lại thì vui mừng,"Chàng tỉnh rồi." Nàng cũng ngồi dậy, chỉnh trang lại áo rồi xuống giường, một chân xỏ giày, quay ra ngoài hô to,"Mau vào đây!"
Giọng Kiều Triều khàn khàn,"Chân nàng bị sao vậy?"
Chân Nguyệt đáp: "Không sao, chỉ là trật một chút thôi."
Dù nàng nói nhẹ nhàng, nhưng Kiều Triều đoán rằng Chân Nguyệt vì lo lắng cho mình nên đã bất cẩn trật chân.
Bên ngoài, Tiền Tống cùng quân y nhanh chóng bước vào,"Bệ hạ, người tỉnh lại rồi!" Tiền Tống đỏ hoe mắt, lau nhanh khóe mắt.
Kiều Triều: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Trong lúc quân y bắt mạch cho Kiều Triều, Tiền Tống kể lại toàn bộ chuyện ngài rơi xuống nước,"Bệ hạ dặn nếu có gì bất trắc thì tìm nương nương ngay. Khi nương nương đến, chúng nô tài lập tức tìm thấy bệ hạ. Trước đó tìm mãi ở hạ lưu nhưng không thấy, nương nương lại quyết đi lên thượng nguồn và đã tìm được."
"Ta hỏi nàng bị thương thế nào?"
Chân Nguyệt: "Đã nói là chỉ trật chân thôi mà."
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Triều nhìn nàng: "Có phải vì tìm ta mà nàng bị trật chân?"
Chân Nguyệt cúi mắt,"Không phải giờ ta vẫn ổn sao?"
Kiều Triều nắm tay nàng, thở dài rồi quay sang hỏi Tiền Tống,"Lâm Phong đâu? Trận chiến thế nào rồi?"
Tiền Tống đáp: "Chúng ta đại thắng, Hô Diên Đáp đã bị Lâm Phong giết, vua Hung Nô mất tích, hiện quân Hung Nô đang rối loạn tìm hắn."
"Lâm tướng quân hãy tự mình tìm cho ra vua Hung Nô, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy thi thể!"
Kiều Triều nói: "Mặc Đốn Thiền Vu đã bị ta đ.â.m vài nhát, nếu không có ai cứu, sau từng ấy thời gian thì chắc chắn hắn không thể sống sót."
Tiền Tống đáp: "Lâm tướng quân cũng nghĩ vậy, nhưng dù là c.h.ế.t thì cũng phải tìm được thi thể."
"Ừ."
Quân y tiến tới kiểm tra, rồi báo cáo: "Nếu bệ hạ không phát sốt nữa thì có lẽ đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên, sức khỏe bị suy nhược, cần phải bồi bổ và nghỉ ngơi thật tốt. Thần sẽ đi sắc thuốc ngay, bệ hạ lúc này cũng có thể ăn chút gì đó."
Chân Nguyệt nói: "Tiền Tống, đi chuẩn bị món gì bổ dưỡng để giúp bồi bổ khí huyết cho bệ hạ."
"Vâng!"
Đến chạng vạng, Lâm Phong cuối cùng cũng trở lại và còn mang theo vua Hung Nô!
"Bệ hạ! Thần có tội!" Vừa thấy Kiều Triều đã tỉnh lại, Lâm Phong lập tức quỳ xuống nhận tội vì lúc trước đã ra lệnh rút quân.
Kiều Triều hiểu rõ tình huống lúc đó, nên không trách gì Lâm Phong. Trong hoàn cảnh nguy cấp, quyết định rút lui là hợp lý.
"Được rồi! Đứng lên đi. Ngươi nói đã bắt được vua Hung Nô?"
Lâm Phong đứng dậy, báo cáo: "Dạ, thần đã tìm thấy hắn ta ở một nhà dưới chân núi. Hắn ta bị nước cuốn trôi đến một ngôi làng nhỏ cách thành mười dặm và được dân làng cứu lên."
"Lúc thần tìm thấy hắn ta, hắn ta vẫn còn sốt cao, nguy hiểm đến tính mạng. Nhà dân đó nghĩ hắn ta khó qua khỏi nên định bỏ mặc."