Mặc Đốn có thể chiếm được ngai vị nhờ mẫu thân y từ nhỏ kể cho y nghe về các kế sách như chuẩn bị lương thảo, vây Nguỵ cứu Triệu, dùng mỹ nhân kế... Tuy y không hiểu rõ hết nhưng cũng đủ để ly gián và tiêu diệt từng đối thủ.
Y nhớ lời mẫu thân dặn rằng người Hán thông minh nhất.
Nhưng y hiểu biết quá ít, còn vị hoàng đế Đại Bình này thì hiểu biết hơn y nhiều, nên y mới thất bại! Mặc Đốn nhìn vị hoàng đế Đại Bình trước mặt, rồi nhìn nữ tử bên cạnh có nét giống mẫu thân y, đều toát ra vẻ thông minh.
Kiều Triều nói: "Ta có thể để ngươi trở về."
Một vị tướng phản đối ngay lập tức: "Bệ hạ! Không thể được!" Họ muốn g.i.ế.c tên này ngay lập tức.
Kiều Triều khoát tay: "Vua Hung Nô c.h.ế.t thì sẽ có kẻ khác lên thay. Một kẻ mà ta có thể kiểm soát vẫn tốt hơn một kẻ hoàn toàn không thể kiểm soát. Hơn nữa hắn có nửa dòng m.á.u người Hán, trong khi các tướng khác thì không."
Mặc Đốn nhìn Kiều Triều: "Ngươi muốn điều kiện gì?"
Kiều Triều đáp: "Các ngươi cướp bóc của chúng ta là để sống tốt hơn, đúng không? Chúng ta có thể mở chợ, ta cần ngựa, các ngươi cần muối và trà, các ngươi có thể dùng ngựa, dê, bò để trao đổi."
Chân Nguyệt ghé tai Kiều Triều thì thầm vài câu. Kiều Triều nói tiếp: "Chúng ta sẽ phái người bảo vệ khu chợ này, các ngươi cũng có thể phái người đến, nhưng không được phép gây rối hay g.i.ế.c hại người của ta."
Mặc Đốn cúi đầu suy nghĩ, nhớ lại lời mẫu thân mình nói, rằng người Hán có tất cả, không giống như Hung Nô khổ sở đủ đường. Ngay cả gia súc cũng có thể dùng để đổi lấy những thứ tốt hơn.
Kiều Triều nói thêm: "Chúng ta có thể ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau..."
Mặc Đốn vẫn còn đang do dự, nhưng y biết rằng bản thân không thể từ chối. Nếu không đồng ý, vị hoàng đế Đại Bình này chắc chắn sẽ g.i.ế.c y.
Thực ra, y không có tình cảm sâu sắc với toàn bộ Hung Nô, chỉ là vị ngọt của quyền lực rất hấp dẫn, khó lòng từ bỏ.
Kiều Triều thấy y đang suy nghĩ, cũng không ép buộc ngay, mà bảo: "Đưa hắn xuống, cho hắn hai ngày để suy xét."
"Vâng."
Mặc Đốn bị dẫn đi. Khi rảnh rỗi, Kiều Triều quay sang hỏi Chân Nguyệt,"Muốn ra ngoài chơi không?"
Chân Nguyệt nhìn xuống chân mình, ý nói rằng chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Kiều Triều đáp: "Ta cõng nàng, hoặc nàng có thể cưỡi ngựa."
Cuối cùng, Chân Nguyệt đồng ý. Từ khi đến đây, nàng chưa có dịp đi dạo vì bận việc chiến sự. Hôm nay trời yên, quân Hung Nô cũng đang hỗn loạn, không có khả năng tấn công.
Kiều Triều bế nàng lên ngựa. Chân Nguyệt ngồi phía trước, còn Kiều Triều ngồi phía sau, theo sau là Tiền Tống, Lâm Phong cùng mười mấy binh sĩ hộ vệ.
Họ không đi xa, chỉ dạo quanh bờ sông cách doanh trại không xa. Trên thảo nguyên bao la, Chân Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên vì nơi đây chỉ có thảo nguyên chứ không phải sa mạc. Có lẽ vùng Tây Bắc thời này còn xa hơn về phía Bắc so với nàng tưởng.
Hôm nay có nắng, không khí bớt lạnh. Dòng sông lấp lánh ánh mặt trời, những viên đá cuội lớn nằm rải rác bên bờ."Ta ngồi chỗ này được rồi," nàng chỉ vào một tảng đá lớn, nhẵn bóng.
Kiều Triều đỡ nàng ngồi lên, Tiền Tống ra hiệu cho người chuẩn bị bếp lò để pha trà bằng nước sông. Chân Nguyệt bất chợt hỏi: "Con sông này không phải nơi chàng đã ngã xuống đúng không?"