Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 905:




Kiều Triều đáp: "Không, đây là con sông khác, nhưng nước cũng từ tuyết trên núi tan ra mà thành."

Nhìn dòng nước trong vắt, Chân Nguyệt phát hiện vài con cá nhỏ bơi lội bên dưới, nước trong đến mức có thể thấy rõ cả lớp bùn cát phía dưới. Đây chỉ là một nhánh sông nhỏ, khá nông.

Trong lúc nàng đang ngắm cá, Kiều Triều thấy một bụi hoa nhỏ ở gần đó, bèn đi hái một bông hoa dại và đưa cho nàng."Đây là kim trản cúc."

Chân Nguyệt mỉm cười nhìn hắn, rồi nhận hoa: "Cảm ơn phu quân."

Kiều Triều cũng cười đáp lại.

Lâm Phong đang cảnh giác xung quanh, chợt thấy một con thú nhỏ. Ông nói: "Bệ hạ, bên kia có một con thú nhỏ, để thuộc hạ săn mang về dâng lên bệ hạ và nương nương!"

"Ngươi đi đi."

Lâm Phong cùng hai người hộ vệ tiến đến bắt con thú. Khoảng cách không xa doanh trại, từ đây vẫn có thể nhìn thấy, nên họ không quá lo ngại về địch.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong khi đó, Tiền Tống đã đun nước sôi, pha trà dâng cho Chân Nguyệt và Kiều Triều,"Nương nương, bệ hạ, mời uống trà."

Chân Nguyệt nhận chén trà, thổi nhẹ và nhấp một ngụm, cảm thấy thật dễ chịu. Nàng ngẩng mặt lên, ánh mặt trời chiếu lên da, ánh sáng phản chiếu khiến làn da nàng lấp lánh, nhìn rõ từng đường vân mịn màng.

Kiều Triều ngồi bên cạnh nàng, chợt nói: "Không biết A Sơ thế nào rồi, ta nghĩ chắc nó đã xử lý rất ổn."

Chân Nguyệt hỏi: "Nếu giờ chàng giao giang sơn cho nó, chàng có an tâm không?"

Tiền Tống nghe câu hỏi mà giật mình, chỉ có hoàng hậu mới dám nói đến chuyện thoái vị với hoàng thượng như vậy.

Kiều Triều đáp: "Ta sẽ lo lắng, nhưng ta tin tưởng nó sẽ làm được." Nếu không tin, hắn đã không để lại di chúc từ trước.

"Nếu đã vậy thì chắc không có gì đáng lo." Chân Nguyệt khẽ dựa vào vai hắn.

Không lâu sau, Lâm Phong trở về, mang theo một con hoẵng,"Bệ hạ! Nương nương!"

Kiều Triều thấy con hoẵng, liền nói: "Lâm tướng quân quả thật tài giỏi! Hãy đem về nấu, tối nay trẫm sẽ cùng các tướng sĩ chung vui."

"Dạ!" Lâm Phong vui vẻ đáp."Một con có thể không đủ, để thần đi săn thêm vài con nữa." Rồi ông nhanh chóng cùng người rời đi.

Chân Nguyệt: ... Không hổ là làm hoàng đế, chỉ một câu nói cũng khiến thuộc hạ tận tụy đến cùng.

Hai người ngồi chơi thêm hơn một giờ rồi quay về doanh trại. Buổi tối, Lâm Phong mang về thêm nhiều chiến lợi phẩm, hầm thành một nồi to cho cả doanh trại. Ngoài các tướng sĩ, một số binh lính cũng được thưởng thức.

Mặc Đốn Thiền Vu đang bị giam giữ cũng được cho một bát, một binh lính nói: "Ăn ngon không? Nhưng nhất định ngươi phải đồng ý với yêu cầu của bệ hạ! Ta còn chỉ được ăn một miếng thịt, ngươi lại được cả bát, thật là may mắn cho ngươi."

Mặc Đốn im lặng.

Người Hung Nô vốn không thiếu thịt, nhưng họ thiếu muối, trà và lụa - những thứ đặc trưng của Trung Nguyên.

Chân Nguyệt cũng chỉ ăn một ít thịt hoẵng, vì thấy có chút mùi tanh, khiến nàng nhớ đến thịt lợn ở kinh đô. Thịt lợn được cung cấp cho hoàng cung đều là loại nuôi kỹ với rau quả tươi ngon, ăn vào càng đậm đà hương vị.

"Nơi này có nuôi lợn không nhỉ? Ta nhớ kỹ thuật nuôi lợn đã phổ biến ở Đại Bình rồi mà?"

Mỗi lần mở rộng lãnh thổ, họ đều cho người nuôi lợn tại các thành mới chiếm đóng. Nàng đã đào tạo một đội ngũ nuôi lợn lành nghề, có thể truyền lại kỹ năng này cho thế hệ mới, nên nàng tin rằng khắp Đại Bình đều đã áp dụng.

Tuy vậy, nàng chưa đến hết các thành, nên không rõ tình hình cụ thể của thành Lương Châu, vì trước giờ chưa từng đặt chân đến đây.

Kiều Triều cũng không rõ, vì những việc hậu cần này đều do Chân Nguyệt hoặc người khác như Kiều Nhị và Kiều Tam lo liệu. Hắn chỉ cần tập trung đánh trận.

"Đợi Hung Nô rút lui, chúng ta sẽ kiểm tra."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.