Anh vội lấy điện thoại ra, mở phần ảnh chụp trước đó lên. Thời gian chụp hoàn toàn trùng khớp, chỉ có điều, trong ảnh vẫn còn tòa nhà sừng sững, không hề giống khung cảnh hoang vắng trước mặt.
Như để kiểm tra xem mình có đang mơ hay không, anh tự bóp mạnh vào đùi. Cơn đau khiến anh giật bắn, mà cảnh tượng trước mắt vẫn y nguyên.
Ngay cả những tảng đá lởm chởm xuất hiện trong ảnh chụp cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Sao có thể như vậy chứ?"
Anh lẩm bẩm, mồ hôi lạnh túa ra trên lưng. Toàn thân anh cứng đờ, không biết nên phản ứng ra sao.
Bình luận trên livestream cũng bắt đầu xôn xao:
"Xem ra anh trai nhỏ gặp phải quỷ rồi!"
"Nhưng mà… quỷ trộm hàng làm gì? Bọn họ có dùng được đâu?"
"Vấn đề là dù quỷ có trộm hàng đi chăng nữa thì chuyện bồi thường phải giải quyết thế nào đây? Chẳng lẽ nói với sếp là 'hàng bị quỷ lấy mất rồi'?"
"Đừng nói tin hay không, người ta còn chưa kịp tin thì chắc chắn sẽ đưa anh ấy đi khám não trước đấy!"
Anh trai giao hàng còn đang đắm chìm trong nỗi hoang mang, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trông chẳng ổn chút nào.
Đúng lúc này, điện thoại anh vang lên vài tiếng chuông, kéo anh về thực tại.
Anh cúi xuống nhìn màn hình – là công ty đang thúc giục anh về kiểm kê số lượng hàng đã giao.
Từ sự sợ hãi mơ hồ, anh lập tức bừng tỉnh.
Gặp quỷ có thể là chuyện nhỏ, nhưng số tiền bồi thường lên tới một trăm ngàn thì chắc chắn là chuyện lớn!
Anh siết chặt điện thoại, nhìn vào màn hình livestream, cắn răng nói:
"Chủ kênh! Chuyện này cô nhất định phải giúp tôi! Làm ơn giúp tôi tìm lại kiện hàng đó với! Một trăm ngàn… tôi thật sự không có cách nào gánh nổi. Nếu cô tìm được, tôi sẽ trả cô hai ngàn… Không! Tôi trả cô năm ngàn!"
Nói đến đây, anh cúi gập người liên tục trước màn hình, trông vô cùng sốt ruột.
Năm ngàn là số tiền cao nhất mà anh có thể lấy ra lúc này.
Mọi người đều thấy rõ, rõ ràng bỏ năm ngàn để đổi lấy một trăm ngàn không phải là một cuộc giao dịch ngang bằng, nhưng anh thực sự không còn cách nào khác.
Anh cắn chặt răng, giọng nghèn nghẹn:
"Cha mẹ tôi đều đang nằm viện, chỉ riêng tiền thuốc men mỗi tháng cũng hơn chục ngàn rồi. Một trăm ngàn này… tôi thực sự không thể xoay sở được…"
Anh đưa tay áo lau vội khóe mắt. Suốt cả ngày lăn lộn giao hàng, vừa từ bãi đất hoang trở về, trên người đầy bụi bẩn. Đến khi lau mặt, lớp bụi còn để lại vệt bẩn trên gương mặt mệt mỏi.
Kỷ Hòa nhìn anh một lúc, rồi chậm rãi lắc đầu:
"Năm ngàn này anh cứ giữ lại mà lo cho cha mẹ đi."
Cô từng nói, xem bói hai ngàn thì chỉ lấy hai ngàn, dù là chuyện gì, khẩn cấp hay không, cũng không thay đổi.
Ngay từ đầu, khi đặt mức giá này, cô cũng không rõ mệnh giá tiền ở thế giới này là bao nhiêu. Đến khi biết rồi, cô vẫn không đổi.
Cô hiểu rõ, hai ngàn đối với người giàu chẳng đáng là bao, nhưng với người bình thường, có thể là tiền sinh hoạt cả tháng, thậm chí có người còn phải sống tằn tiện từng trăm tệ qua ngày.
Không có tiền thì chưa chắc xem livestream của cô, mà có tiền cũng chưa chắc sẽ đến đây nhờ cô xem bói.
Nếu mục tiêu của cô là kiếm thật nhiều tiền, thì đã không cần livestream trên app Sa Ngư này. Cô hoàn toàn có thể tìm đến những người giàu có, những kẻ sẵn sàng chi tiền để xem bói, hẳn là nhanh chóng kiếm được cả gia tài.
Còn nếu không thu phí xem bói, cô có thể trực tiếp bày sạp trên vỉa hè, không giới hạn số lần xem, ai đến cũng có thể xem, chẳng phải sẽ giúp được nhiều người hơn sao?
Nhưng cô không làm vậy.
Cô chỉ làm những gì mà bản thân không thẹn với lòng, còn lại, phó mặc tất cả cho trời định.
Nghe xong lời Kỷ Hòa, anh trai giao hàng cắn môi, hốc mắt đỏ hoe.
Từ khi cha mẹ nhập viện, anh phải làm thêm giờ liên tục, ngày đêm không ngừng nghỉ. Những đơn hàng mà đồng nghiệp không thích nhận, chẳng hạn như giao xa, hàng nặng, hàng dễ vỡ, hay hàng dễ hỏng hóc, anh đều nhận hết.
Bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Kỷ Hòa khẽ nghiêng đầu, giọng điềm tĩnh:
"Huống chi, bản thân anh cũng không cần phải bồi thường số tiền kia."
Chàng trai giao hàng còn đang hoang mang, nghe xong câu này liền sửng sốt, trừng mắt nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng mà giờ lại tràn đầy kinh ngạc.
"Sao cơ?"
Cô nhẹ nhàng nói tiếp:
"Kiện hàng đó, anh đã giao tận tay người nhận rồi."
"... Tôi đã giao rồi?"
Anh ta lặp lại lời Kỷ Hòa như thể chưa kịp hiểu rõ ý tứ trong đó. Từng chữ vang lên trong đầu, rồi đột nhiên, một suy nghĩ đáng sợ lóe lên khiến anh ta cứng đờ người.
Miệng anh ta mở to thành chữ "O", môi run rẩy, giọng nói cũng nhỏ hẳn đi:
"Chủ... chủ kênh, vậy người nhận hàng đó... chẳng lẽ là... quỷ?"
Chữ "quỷ" cuối cùng, anh ta gần như thì thào, không dám nói to.
Lúc này, anh ta đang đứng bên lề đường, xung quanh là ánh đèn sáng rực, xe cộ tấp nập qua lại, dòng người hối hả trên vỉa hè. Một khung cảnh náo nhiệt và bình thường đến mức chẳng ai nghĩ đến chuyện ma quái.
Nhưng chính anh ta lại vô thức hạ thấp giọng, như thể chỉ cần nói to lên, thứ kia sẽ nghe thấy.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Anh ta không tận mắt nhìn thấy quỷ, nhưng chỉ cần nhìn vào bức ảnh chụp bãi đất hoang đã đủ khiến tim đập thình thịch.
Kỷ Hòa khẽ gật đầu.
Anh trai giao hàng vội ôm lấy ngực, hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.
Không cần bồi thường một trăm ngàn, đó là tin tốt nhất anh ta nghe được trong ngày hôm nay. Nhưng nghĩ đến việc mình vừa giao hàng cho một thứ không thuộc về thế giới này, tim anh ta lại bắt đầu đập loạn xạ.
"Sao dạo này đến quỷ cũng gọi giao hàng rồi chứ!"
Anh ta cười khổ, rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện, lo lắng hỏi:
"Tôi giao hàng cho nó... có khi nào sẽ gặp chuyện gì không?"