Bình luận trên livestream càng sôi nổi hơn:
"Khoan khoan, tôi nhớ thần tượng của tôi cũng tuyên bố kết hôn vào lúc nổi tiếng nhất, giờ gần như rút khỏi giới giải trí, chỉ thỉnh thoảng ra bài hát mới thôi."
"Người cậu nói chẳng lẽ là… Tần Mân Dữ?"
"Aaaa! Nếu đúng là Tần Mân Dữ thì dân đảo mười năm như tôi bùng nổ mất! Bài hát gần nhất của anh ấy đã là từ năm ngoái rồi!"
"Dân đảo +1!"
"Tần Mân Dữ là ai? Tôi chưa từng nghe đến cái tên này."
"Bạn gì ơi, kiến thức của bạn hẹp quá rồi. Quay về mười năm trước mà xem, ngay cả ảnh đế Lương cũng không phải đối thủ của Tần Mân Dữ đâu! Khi đó, anh ấy nổi tiếng đến mức cả trẻ con lẫn người già đều biết tên, ca khúc của anh ấy ai cũng hát!"
"Bật mí thêm nhé, nhóm nhạc nam Icon đình đám bây giờ, những ca khúc nổi tiếng nhất của họ đều do Tần Mân Dữ sáng tác!"
Giữa lúc bình luận đang cuồn cuộn kéo lên, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, có chút gấp gáp:
"Còn gì nữa không?"
Dù anh ta đeo kính râm, nhưng Kỷ Hòa vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh ta đang dán chặt vào mình, như muốn nhìn thấu tất cả.
Anh ta đang tìm kiếm sự thật.
Cô gái trước mắt này đã nói đúng rất nhiều chuyện.
Có lẽ, cô thật sự có thể giúp anh ta tìm ra chân tướng.
Kỷ Hòa dừng việc bấm đốt ngón tay, khẽ thở dài một hơi.
“Nếu anh chỉ muốn biết chân tướng, thì cần gì phải làm tổn thương những người vô tội chứ?”
Người đàn ông nghe cô nói xong bỗng bật cười.
Tiếng cười lúc đầu còn khẽ, sau đó mỗi lúc một lớn hơn, vang vọng trong không gian u ám. Đó không phải là một tiếng cười vui vẻ, mà lạnh lẽo, trầm đục, khiến người nghe sởn da gà.
"Ha…"
Anh ta cúi đầu xuống, bờ vai khẽ rung lên theo từng nhịp cười.
Bình luận trên livestream lập tức nổ tung:
"Anh hai, anh đừng cười! Nụ cười của anh khiến tôi nổi da gà đấy!"
"Tự nhiên cảm thấy hổ thẹn vì lúc nãy còn nghĩ anh ta là Tần Mân Dữ… Thần tượng của tôi tuyệt đối không có giọng như vậy đâu!"
"Cô nghĩ gì thế? Tần Mân Dữ bây giờ chắc chắn sống rất tốt, làm sao có thể biến thành một kẻ quái dị toàn thân đen kịt thế này!"
"Mọi người mau nhìn đi!"
Trên màn hình, người đàn ông không còn cười nữa.
Anh ta đứng dậy, đi đến góc phòng, giơ tay bật công tắc điện.
Trong nháy mắt, ánh sáng trắng lạnh lẽo bừng lên, chiếu rõ cả căn phòng.
Không, chính xác hơn… đó là một tầng hầm kín.
Không gian rộng lớn hiện ra trước mắt mọi người. Nhưng điều khiến người xem rùng mình không phải là những vệt máu loang lổ trên vách tường, cũng không phải mặt đất đã sớm nhuốm đỏ bởi máu khô… mà là cảnh tượng ngay giữa phòng.
Bốn người bị trói trên ghế.
Ba nam, một nữ.
Tất cả bọn họ đều bị bịt mắt, miệng bị dán băng dính kín mít.
Tay chân bị vòng ra sau ghế, trói chặt đến mức không thể cử động. Nhìn vào tư thế cứng đờ của họ, có lẽ đã hôn mê từ lâu.
Người đàn ông nhấc một thùng nước lên, không chút do dự dội thẳng xuống người họ.
Nước lạnh buốt, còn lẫn cả những cục đá chưa tan hết, rơi lộp bộp lên mặt họ.
“Ưm!”
Bốn người lập tức bị kích thích bởi cái lạnh thấu xương, toàn thân run rẩy.
Bọn họ không thể nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm nhận được bản thân đang bị trói.
Hoảng loạn.
Giãy giụa.
Một người vùng vẫy quá mạnh, cả người lẫn ghế đổ nhào xuống đất, nhưng vẫn không thể thoát được.
Bình luận trên livestream dần trở nên hỗn loạn:
"Vãi lều, hắn ta bắt cóc những người này để làm gì?"
"Không phải là kẻ giết người biến thái nào đó chứ? Cái tầng hầm này trông như từng có người chết rồi!"
"Chủ kênh, nhanh xem thử hắn ở đâu đi, mau báo cảnh sát cứu người!"
Người đàn ông đứng yên tại chỗ, im lặng quan sát bốn kẻ bị trói đang run rẩy trong tuyệt vọng.
Thưởng thức.
Giống như một kẻ săn mồi đang tận hưởng nỗi sợ hãi của con mồi.
Anh ta quay lại trước màn hình, nhìn thoáng qua những bình luận đang bay đầy màn hình, nhếch môi cười lạnh:
"Không kịp đâu. Trước khi cảnh sát đến, tôi sẽ giết từng người một… từng bước từng bước."
Nói xong, anh ta chậm rãi tháo kính râm xuống.
Ngay lập tức, mọi người trong livestream đều chết lặng.
Dưới lớp kính là một đôi mắt đàn ông. Nhưng chỉ có một bên mắt là nguyên vẹn.
Bên còn lại… trống rỗng.
Hốc mắt lõm sâu, như thể con mắt đã bị ai đó móc đi.
Anh ta mở to con mắt duy nhất còn lành lặn, nhìn chằm chằm vào Kỷ Hòa qua màn hình.
"Gì đây… Hắn ta bị hỏng một mắt sao?"
"Thế quái nào vậy… Có khi nào mắt hắn bị ai đó lấy đi không?"
"Nhìn kinh khủng quá! Tôi cảm thấy hắn như đang nhìn thẳng vào tôi vậy!"
Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như dao cạo.
"Kỷ Hòa, cô cứu được bọn họ không?"
Bình luận ngừng lại vài giây.
Tất cả mọi người đều nín thở, chờ xem phản ứng của cô gái đối diện màn hình.
Nhưng Kỷ Hòa vẫn điềm nhiên như cũ.
Cô không hề tỏ ra sợ hãi hay nao núng trước ánh nhìn của người đàn ông kỳ quái này.
“Anh muốn tôi cứu họ sao?”
Người đàn ông cười lớn, như thể vừa nghe được chuyện gì đó vô cùng thú vị.
"Ha ha ha! Quả nhiên cô rất thú vị, Kỷ Hòa!"
Anh ta rút từ trong túi ra một con dao.
Lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh sáng trắng lạnh lẽo trong phòng.
Người đàn ông cúi đầu, chậm rãi lau sạch từng vết bẩn trên lưỡi dao bằng một tấm khăn. Động tác vô cùng tỉ mỉ, giống như đang nâng niu một vật báu.
"Không, tôi không muốn cô cứu họ."