[Trời ơi! Đúng là Tần Mân Dữ, tôi nhận ra gương mặt đó ngay!]
[Sao thần tượng của tôi lại thành ra như thế này? Tôi khóc mất, rốt cuộc mấy năm qua anh ấy đã trải qua chuyện gì?]
[Một ca sĩ nổi tiếng toàn quốc bỗng chốc biến thành kẻ bắt cóc điên loạn sao? Mấy ngày tới chắc chắn các tài khoản chuyên săn tin sẽ có cả đống nội dung để khai thác!]
[Tôi vừa từ hot search bên Weibo qua đây, ai giải thích cho tôi chuyện gì đang diễn ra vậy?!]
Tần Mân Dữ khẽ nhếch môi, nửa bên gương mặt hoàn mỹ lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
"Tôi phải thừa nhận, cô đúng là có bản lĩnh." Anh nhìn thẳng vào Kỷ Hòa, giọng điệu lạnh lùng nhưng không che giấu sự tán thưởng. "Nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này."
Tần Mân Dữ không định giấu giếm suy nghĩ của mình. Ngay khi quyết định xuất hiện trước công chúng, anh đã sắp xếp mọi thứ. Dù không cướp được suất livestream chính thức, anh cũng sẽ tìm cách để buổi phát sóng này xuất hiện trên Sa Ngư. Anh muốn mọi người chứng kiến toàn bộ những gì anh đã trải qua trong suốt những năm qua.
Anh bước đến gần bốn người bị trói, kéo miếng vải đen che mặt họ xuống rồi giật lớp băng dính bịt miệng.
Ngay khi tên anh được nhắc đến, bốn người kia lập tức sững lại trong thoáng chốc. Nhưng ngay sau đó, họ bắt đầu vùng vẫy dữ dội hơn.
"Tần Mân Dữ! Anh điên rồi à? Mau thả chúng tôi ra!"
"Anh vẫn còn cơ hội để quay đầu! Đừng làm chuyện điên rồ nữa!"
"Khốn kiếp! Anh dám bỏ thuốc tôi à?!"
"Mân Dữ…"
Giọng nói run rẩy của cô gái duy nhất trong nhóm vang lên. Hai mắt cô mở to, ngập tràn sự sợ hãi xen lẫn hoài nghi.
"Anh… thật sự là Tần Mân Dữ sao?"
Tại sao anh ta lại trở nên thế này?
Tần Mân Dữ khẽ cười, ánh mắt đảo qua từng người một.
"Chào các bạn cũ, lâu rồi không gặp."
Nếu chỉ nhìn nửa gương mặt hoàn hảo, có lẽ không ai thấy có gì kỳ lạ. Nhưng khi kết hợp với nửa khuôn mặt còn lại cùng giọng điệu u ám ấy, Tần Mân Dữ lúc này chẳng khác nào một ác quỷ từ địa ngục, khiến người ta sởn gai ốc.
[Dân đảo mười năm chính thức thoát fan ngay trên livestream… Sao số tôi lại đen đến mức hâm mộ một người thế này chứ?!]
[Tần Mân Dữ là kẻ biến thái sao? Trước đây ekip anh ta che giấu giỏi thật!]
[Mấy người đừng vội kết luận! Chắc chắn có nguyên nhân gì đó! Tôi cảm giác mọi người sẽ bị vả mặt thôi!]
[Dù có lý do gì đi nữa thì anh ta cũng không có quyền bắt cóc người khác! Hơn nữa, nhìn dáng vẻ anh ta đi, rõ ràng là định giết người!]
[Cô gái kia có phải quản lý cũ của Tần Mân Dữ không? Trông rất giống!]
Thẩm Lan không ngờ lại gặp lại Tần Mân Dữ trong tình cảnh này.
Cô bị trói chặt vào ghế, dây thừng siết sâu vào cổ tay đến mức đau nhói. Cơn đau ấy kéo cô về với thực tại giữa nỗi kinh hoàng. Cô nhìn Tần Mân Dữ, trong mắt đầy sự hoang mang.
Rốt cuộc những năm qua đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Tần Mân Dữ lại thay đổi thành con người này?
"Mân Dữ, anh đang làm gì vậy? Mau thả chúng tôi ra!"
Nhưng ánh mắt Tần Mân Dữ khi nhìn cô không hề có chút ấm áp nào. Dù miệng anh nói là bạn cũ, nhưng ánh nhìn ấy lại lạnh lùng như thể đang đối diện với người xa lạ.
"Hôm nay, không ai trong số các người có thể rời khỏi đây."
"Họ Tần kia! Nếu mày dám động vào tao, bố tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu!"
Một trong những người đàn ông bị trói hét lên, giọng đầy hoảng loạn.
Hắn ta mặc một bộ đồ đen trắng thoải mái, nhưng điều thu hút sự chú ý của mọi người hơn cả chính là những chiếc khuyên tai lấp lánh trên tai hắn. Một bên ba cái, một bên bốn cái.
Chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được đôi tai hắn phải chịu áp lực thế nào.
Khi hắn nói chuyện, mái tóc đen lộ ra vài sợi tóc màu xám trắng. Đáng lẽ ra trông hắn phải có chút ngang tàng, nhưng trong tình cảnh này, chỉ càng khiến hắn thêm phần thảm hại.
Ngay khi câu nói vừa dứt, một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong không khí.
Con dao trong tay Tần Mân Dữ đâm thẳng vào đùi hắn.
"Aaa!"
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp căn phòng tối. Sắc mặt hắn trong nháy mắt trắng bệch, cơ thể co giật theo bản năng.
Hắn muốn cuộn tròn người lại để giảm bớt cơn đau, nhưng dây thừng sau lưng trói chặt khiến hắn không thể cử động. Hắn chỉ có thể cắn răng, hít một hơi thật sâu để chịu đựng.
Ba người còn lại chứng kiến cảnh tượng ấy, trong lòng càng dâng lên nỗi sợ hãi tột cùng.
Bọn họ hiểu ra rồi.
Tần Mân Dữ không hề đùa.
Anh thực sự có thể giết họ ngay tại đây!
Thẩm Lan run rẩy, môi cô tái nhợt, giọng nói lắp bắp:
"Mân Dữ… rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Cô nhìn anh, đôi mắt rưng rưng, như thể hy vọng chút yếu đuối này có thể khiến anh mềm lòng.
Nhưng Tần Mân Dữ chẳng buồn nhìn cô.
Anh rút mạnh con dao ra.
Máu tươi phun ra từ vết thương, bắn lên nửa khuôn mặt bị bỏng của anh, hòa cùng với những vết sẹo cũ kỹ.
Người đàn ông bị thương lại hét lên một tiếng, cả người run rẩy dữ dội trên chiếc ghế.
Tần Mân Dữ nhìn xuống hắn, giọng lạnh như băng:
"Yên tâm đi. Bố mày cũng sẽ xuống dưới cùng mày thôi."
Anh nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy căm hận.
"Mày tưởng một vụ hỏa hoạn có thể che đậy được tất cả sao?"
Câu nói vừa dứt, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợ.
Bốn người bị trói, hai người lập tức thay đổi sắc mặt.
Người đàn ông bị thương—con trai của tổng giám đốc Thụy Tú—cả người cứng đờ, đồng tử giật giật như thể vừa nghe thấy chuyện kinh khủng nhất đời mình.
"Hỏa hoạn gì?"
Thẩm Lan hoang mang nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên ba người đàn ông bị trói cùng mình.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy choáng váng.
Ba người này…
Cô nhìn kỹ hơn, rồi sững sờ thốt lên:
"Tổng giám đốc Trương, tổng giám đốc Lâm? Sao lại là hai người?"
Trước đó cô chưa kịp nhận ra, nhưng lúc này, khi nhìn thêm vài lần, cô mới thực sự xác định được.
Hai trong số ba người đàn ông kia chính là cổ đông của công ty cô—Thụy Tú.