Thụy Tú là công ty mà cô đang làm việc, mà Khổng Tường chính là tổng giám đốc của công ty đó.
Cô từng gặp ông ta.
Một người đàn ông có vẻ ngoài hiền lành, lúc nào cũng mang dáng vẻ nho nhã, vậy mà sau lưng lại ghê tởm đến thế sao?
Hơn nữa, gia đình Tần Mân Dữ và nhà họ Khổng vốn có quan hệ rất tốt… Vậy mà Khổng Tường lại dám ra tay với em gái anh?
Tại sao?!
Thẩm Lan không thân thiết với em gái Tần Mân Dữ, nhưng cô đã gặp cô bé ấy vài lần khi bố mẹ anh còn sống.
Một cô gái ngây thơ, lương thiện.
Một cô gái có ngoại hình xuất sắc, thậm chí cô từng nghĩ đến việc ký hợp đồng với cô ấy vào công ty.
Nhưng gia đình họ Tần đã từ chối.
Họ nuôi dạy con gái rất tốt.
Vậy mà một cô gái tốt như vậy, lại bị một tên khốn nạn hủy hoại!
"Ông ta không sợ bố mẹ nhà họ Tần hóa thành quỷ về tìm ông ta sao?!" Thẩm Lan nghiến răng, tay siết chặt đến mức run lên.
Vẻ mặt của tổng giám đốc Trương và tổng giám đốc Lâm tái mét, không ai dám phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.
Những trang nhật ký không hề nhắc đến tên họ, nhưng cả hai đều hiểu rõ—Tần Mân Dữ đã biết chuyện. Nếu không, anh ta đã chẳng trói họ đến đây.
Khổng Bằng cúi đầu, ánh mắt căng thẳng dừng trên bắp đùi vẫn đang chảy máu của mình. Cơn đau nhức nhối không thể so được với nỗi bất an đang siết chặt trái tim hắn.
Năm đó, hắn đã từng nói với bố mình: Phải nhổ cỏ tận gốc.
Thế nhưng, ông ta lại mềm lòng, tha cho Tần Mân Dữ!
Khổng Bằng liếc nhanh qua tổng giám đốc Trương và tổng giám đốc Lâm. Sắc mặt hắn càng thêm u ám.
Không sao.
Chỉ cần kéo dài được thời gian, chắc chắn bố hắn ta sẽ phái người đến cứu!
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đứng thẳng người. Nhưng động tác bất cẩn khiến miệng vết thương bị kéo căng, đau đến mức hắn nghiến răng, khuôn mặt vặn vẹo.
"Họ Tần… Không, Tần Mân Dữ." Giọng hắn run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. "Có chuyện gì cũng có thể thương lượng. Anh không cần phải làm lớn chuyện thế này."
Tần Mân Dữ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vô hồn lướt qua Khổng Bằng như thể hắn ta chẳng khác gì một kẻ đã chết.
Anh không nói gì.
Chỉ lặng lẽ tiến lên một bước.
Lưỡi dao trong tay lóe sáng, phản chiếu ánh đèn mờ ảo trong căn phòng.
Khổng Bằng theo bản năng rụt người lại, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
"Tần Mân Dữ! Chỉ cần anh tha cho chúng tôi, chúng tôi có thể đáp ứng anh bất cứ điều kiện gì!"
Hắn ta vừa dứt lời, tổng giám đốc Trương cũng vội vàng phụ họa, giọng run rẩy:
"Đúng… đúng vậy! Tổng giám đốc Tiểu Khổng nói đúng! Chỉ cần anh thả chúng tôi, chuyện gì cũng có thể thương lượng!"
Nhưng chưa kịp để ông ta nói hết câu, một con dao khác đã lạnh lùng đâm xuống.
Lần này, lưỡi dao xuyên vào đùi tổng giám đốc Trương.
Khoảng cách đến một bộ phận quan trọng chỉ còn chưa đầy vài centimet.
"Aaa!"
Tiếng hét chói tai vang lên.
Toàn thân tổng giám đốc Trương run lên bần bật, cặp mắt trợn trừng như sắp nổ tung.
Sau đó—một thứ mùi khó chịu bốc lên trong không khí.
Dưới chân ông ta, một vệt nước loang ra.
Tổng giám đốc Trương… bị dọa đến mức tiểu ra quần.
Nỗi đau thể xác cùng sự hoảng loạn tâm lý khiến khuôn mặt ông ta đỏ bừng, mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Ông ta há hốc miệng, thở dốc từng nhịp như thể sắp không chịu nổi nữa.
Thẩm Lan tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Cô nhớ ra rồi.
"Mân Dữ!" Cô vội vàng nói, "Tổng giám đốc Trương bị hen suyễn!"
Vừa nói xong, cô lập tức hối hận.
Bị hen suyễn thì sao chứ?
Hôm nay, Tần Mân Dữ sẽ không tha cho bất kỳ ai. Chết sớm hay chết muộn, kết cục cũng không thay đổi.
Nhưng… tại sao cô cũng bị trói ở đây?
Cô chưa từng làm hại ai cả!
Lời của Thẩm Lan dường như không lọt vào tai Tần Mân Dữ.
Tần suất thở của tổng giám đốc Trương ngày càng nhanh, từng nhịp hổn hển nặng nề.
Đến cuối cùng, ông ta hoàn toàn không thể hít thở nữa.
Khuôn mặt đỏ bừng chuyển thành trắng bệch.
Ông ta run rẩy, lí nhí vài tiếng gần như không thành câu:
"Thuốc… đưa thuốc cho tôi…"
Tần Mân Dữ vẫn giữ nguyên tư thế cầm dao. Không nhúc nhích.
Hơn một phút sau.
Cả người tổng giám đốc Trương dần dần yên lặng.
Ông ta dựa lưng vào ghế, mí mắt khép chặt, cơ thể bất động.
Không còn ai nghe thấy tiếng thở của ông ta nữa.
Cả căn phòng rơi vào một sự im lặng chết chóc.
Tất cả đều trân trân nhìn vào tổng giám đốc Trương—giờ đây đã trở thành một cái xác.
Bình luận trên livestream lập tức bùng nổ.
[Đm, đm! Chết người thật sao! Tôi đã báo cảnh sát rồi!]
[Chủ kênh! Cô không thể cứ trơ mắt nhìn họ chết như vậy!]
[Cặn bã thì cứu làm gì? Chết cũng đáng!]
[Đúng đấy! Mấy tên khốn này đáng chết! Nghĩ đến em gái của thần tượng tôi chết oan ức như vậy, tôi ủng hộ anh ấy báo thù!]
Khổng Bằng và tổng giám đốc Lâm sợ đến nỗi cả người cứng đờ.
Họ từng làm không ít chuyện xấu, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến một người chết ngay trước mặt mình.
Quan trọng hơn—họ hiểu rất rõ.
Người tiếp theo.
Có lẽ chính là họ.
Ngay lúc này, Tần Mân Dữ di chuyển.
Hai người đồng loạt nín thở, đôi mắt mở to, căng thẳng nhìn anh ta như thể nhìn thấy tử thần.
Nhưng…
Tần Mân Dữ không đi về phía họ.
Anh ta quay người lại, bước đến chỗ chiếc bàn đặt máy tính.
Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên:
"Không cần các người báo cảnh sát."
Anh dừng một chút, nhếch môi, giọng điệu không chút dao động:
"Bây giờ, cảnh sát chắc đã bao vây bên ngoài rồi."
Mà đúng lúc đó—
Bên ngoài biệt thự, một loạt xe cảnh sát lao đến.
Nhưng thứ hiện ra trước mắt họ…
Lại chỉ là một đống đổ nát, đã bị thiêu rụi hoàn toàn.