Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 152: Chương 152




Thái Văn Giai dù ở nước ngoài nhưng cũng biết rõ bọn họ đang có âm mưu gì!

Sắc mặt Tần Hải càng lúc càng khó coi, giọng điệu gay gắt:

“Nói năng hàm hồ, toàn chuyện bịa đặt!”

Thái Văn Giai nhướng mày, cười khẩy:

“Ồ, mặc quần áo chỉnh tề vào rồi thì nói chuyện cũng nhã nhặn hơn hẳn nhỉ?”

Ánh mắt cô sắc bén, không hề kiêng nể.

"Cô... cô!"

Tần Hải chỉ tay vào Thái Văn Giai, miệng mấp máy nhưng mãi không nói được một lời trọn vẹn.

Sắc mặt anh ta đỏ bừng vì tức giận, nhưng lại nghẹn họng không thể phát tác.

Tần Trí Phú nhìn Thái Văn Giai với ánh mắt khó lường, sau đó quay sang quát Tần Hải:

"Được rồi! Đây là đồn cảnh sát, cậu đừng gây rối nữa. Bây giờ quan trọng nhất là tình hình của Mẫn Dữ."

Ông ta nhìn về phía đội trưởng cảnh sát, hạ giọng hỏi:

"Đội trưởng Ninh, anh xem, khi nào chúng tôi có thể gặp Mẫn Dữ?"

Ninh Bình trầm giọng đáp:

"Tạm thời, Tần Mẫn Dữ không được gặp ai."

Tần Trí Phú cau mày, cố tỏ vẻ lo lắng:

"Vậy, nếu Mẫn Dữ muốn gặp chúng tôi, mong anh báo lại một tiếng."

"Được."

Đội trưởng Ninh gật đầu, sau đó ra hiệu cho cảnh sát bên cạnh đưa hai người họ ra ngoài. Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt anh ta lướt qua Kỷ Hòa, người vẫn im lặng từ khi bước vào.

Anh ta nhìn cô một lát rồi nói:

"Cô Kỷ Hòa, tôi là Ninh Bình, đội trưởng đội Hình sự số một của Sở Cảnh sát Thành Đông. Tần Mẫn Dữ muốn gặp cô, mời cô theo tôi."

"Làm phiền rồi."

Kỷ Hòa đáp lời, giọng điềm tĩnh.

Tần Trí Phú và Tần Hải vừa bước đến cửa thì nghe thấy tên cô, cả hai sững lại.

Kỷ Hòa?

Bố con họ lập tức quay đầu nhìn về phía cô. Nhưng khi ánh mắt họ chạm vào đôi mắt đen láy, bình thản của Kỷ Hòa, cả hai đều cứng đờ, rồi vội vã quay mặt đi.

Chẳng phải đây chính là người đã kết nối với Tần Mẫn Dữ trong buổi livestream tối qua sao?

Cô ta nhìn họ bằng ánh mắt đó là có ý gì?

Chẳng lẽ... cô ta biết chuyện gì sao?

Tần Hải nuốt khan, khẽ gọi:

"Bố..."

Tần Trí Phú nhíu mày, giọng trầm xuống:

"Về nhà rồi nói!"

Kỷ Hòa đi theo đội trưởng Ninh, băng qua hành lang dài, đến một phòng thẩm vấn.

Qua tấm kính trên cửa, cô thấy Tần Mẫn Dữ đang ngồi trên ghế.

Anh ta thẳng lưng, mắt nhắm hờ, cả người toát ra vẻ trầm lặng.

Đội trưởng Ninh đứng bên cạnh, nói:

"Bình thường, nghi phạm không được phép gặp người ngoài. Nhưng cấp trên đã đồng ý phá lệ một lần. Nếu tối qua cô không kéo dài thời gian, e rằng hậu quả đã nghiêm trọng hơn rất nhiều."

Anh ta ra hiệu cho cảnh sát mở cửa, đưa Kỷ Hòa vào trong.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tần Mẫn Dữ từ từ mở mắt. Anh ta hơi nghiêng đầu, nhìn Kỷ Hòa.

Đội trưởng Ninh không rời đi ngay mà đứng ở một góc khuất, im lặng quan sát.

Dù đã đồng ý cho họ gặp nhau, anh ta vẫn cần đề phòng.

Kỷ Hòa không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề:

"Anh đã bị người khác đổi mệnh cách. Người nhà anh vốn không nên chết, cũng không đáng phải chịu những đau khổ này."

Tần Mẫn Dữ chợt siết chặt bàn tay đặt trên bàn.

Ánh mắt anh ta trầm xuống, trong con mắt lành lặn thoáng hiện lên sự khó hiểu.

Một lúc sau, giọng nói khàn khàn vang lên:

"Là ai?"

"Bác cả của anh."

Chiếc ghế dưới người Tần Mẫn Dữ đột ngột trượt mạnh ra sau, phát ra âm thanh chói tai.

Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta biến đổi liên tục, cuối cùng trở nên chết lặng.

"... Tại sao?"

Anh ta không hề nghi ngờ lời Kỷ Hòa.

Bởi vì, anh ta hiểu rõ Tần Trí Phú là loại người như thế nào.

Nhưng... tại sao?

Gia đình anh chưa từng nợ nần gì họ!

"Tại sao ư? Chỉ vì lòng tham thôi."

Giọng Kỷ Hòa thản nhiên như đang nói về một chuyện hiển nhiên.

Con người ai cũng có ham muốn, nhưng có kẻ biết kiềm chế, có kẻ lại trở thành nô lệ của chính dục vọng của mình.

Tần Mẫn Dữ cười nhạt, nụ cười đầy mỉa mai và đau đớn.

Một lát sau, anh ta hỏi:

"Cô định giúp tôi thế nào?"

"Lấy lại mệnh cách cho anh."

Kỷ Hòa dừng lại một chút, rồi bất chợt liếc sang Ninh Bình.

Anh ta đang quan sát cuộc trò chuyện giữa hai người. Khi nhận ra ánh mắt của cô, anh ta cũng nhìn lại.

Kỷ Hòa tiếp tục:

"Lấy lại mệnh cách, chỉ để kiếp sau anh có thể nối lại duyên phận với vợ mình. Nhưng kiếp này, anh đã giết người. Không ai có thể thay đổi sự thật đó. Anh sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Cả kiếp sau của anh cũng sẽ bị ảnh hưởng, không thể sống một cuộc đời như ý muốn."

Tần Mẫn Dữ khẽ nhắm mắt. Khi mở ra lần nữa, ánh mắt anh ta vô cùng bình tĩnh, không gợn sóng.

Anh ta trầm giọng hỏi:

"Tôi biết. Vậy còn bọn họ?"

Tần Mẫn Dữ nhìn chằm chằm vào Kỷ Hòa, ánh mắt sâu thẳm chất chứa vô số suy nghĩ.

Hành động của bọn họ rồi sẽ phải gánh chịu hậu quả gì?

Kỷ Hòa chậm rãi lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt nhưng mang theo một sự chắc chắn tuyệt đối:

“Lén đổi mệnh cách vốn là hành động nghịch thiên. Đợi đến khi lấy lại được mệnh cách vốn có của mình, bọn họ tự khắc sẽ phải chịu phản phệ. Nhẹ thì thương tật suốt đời, nặng thì tuyệt tử tuyệt tôn.”

Tần Mẫn Dữ khẽ run lên. Một giọt nước mắt bất giác rơi xuống từ khóe mắt.

Anh ta khẽ cười, giọng nói khàn đặc:

“Tốt... tốt lắm...”

Nhưng có gì tốt chứ?

Nhà đã tan, cửa đã nát.

Kỷ Hòa không nói hết. Đối với gia đình Tần Trí Phú, tuyệt tử tuyệt tôn là điều tất yếu. Nếu bọn họ chỉ đổi mệnh cách với một người bình thường, kết cục xấu nhất cũng chỉ là đoạn tuyệt hậu duệ.

Nhưng Tần Mẫn Dữ thì khác. Mệnh cách của anh ta vốn không phải loại mà người phàm có thể chịu đựng được.

Trước khi tuyệt tử tuyệt tôn, bọn họ sẽ phải trải qua vô số đau khổ. Sau khi chết đi, linh hồn cũng không được siêu thoát, mà sẽ bị đày xuống địa ngục, chịu đủ mười tám tầng cực hình.

Một mệnh cách tốt như vậy... lại bị kẻ khác hủy hoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.