Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 160: Chương 160




Cô ấy có chút ngại ngùng khi nói thẳng, nhưng tò mò quá nên đành hỏi bằng cách này.

Oishi (Thượng Hảo Giai): Hiện tại Đường An phải làm sao? Cậu ta thật sự sống lại rồi, sau này chẳng phải sẽ hại người khác sao?

Kỷ Hòa không trả lời.

Nếu thật sự đến mức đó…

Cô sẽ đích thân ra tay giải quyết.

Dù sao, cô cũng đã nhận hai nghìn tệ này rồi.

Người kết nối thứ ba trong livestream là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa hai bên.

Từ khung cảnh xung quanh, có thể đoán cô ấy đang ở trong ký túc xá.

Ngồi bên cạnh là một nữ sinh khác đeo kính, trông có vẻ là kiểu mọt sách.

"Em chào chị Kỷ Hòa!"

Nữ sinh tóc đuôi ngựa vẫy tay chào màn hình, nụ cười rạng rỡ.

Cô gái đeo kính ngại ngùng gật đầu chào.

"Chị Kỷ Hòa, chị có thể xem giúp bọn em không? Trong ký túc xá của bọn em có phải có thứ gì đó... không sạch sẽ không?"

Cô gái tóc đuôi ngựa thấp giọng kể:

"Mấy ngày trước thi xong, đa số sinh viên đều về nhà cả rồi. Nhưng bọn em xin ở lại trường, ký túc xá hiện tại rất vắng. Thế nhưng, gần đây lại xảy ra một số chuyện lạ..."

"Em nhớ rõ trước khi ngủ đã đóng chặt cửa sổ. Nhưng sáng hôm sau lại bị lạnh đến tỉnh giấc, mở mắt ra thì thấy cửa sổ mở toang!"

Cô ấy nuốt nước bọt, hạ giọng:

"Không chỉ vậy... Lúc em ngủ, em còn nghe thấy tiếng thì thầm bên tai, như thể có ai đó đang nói chuyện ngay sát bên em. Tiểu Văn cũng nói cậu ấy nghe thấy! Hơn nữa, cậu ấy còn tận mắt nhìn thấy thứ đó!"

Cô gái đeo kính tên là Tiểu Văn.

Nghe bạn cùng phòng nhắc đến mình, cô ấy mím môi, giọng hơi run:

"Thư viện trường mở cửa rất muộn, hôm đó em đợi đến khi đóng cửa mới về. Khi vừa đi đến dưới ký túc xá... em nhìn lên tầng bốn và thấy có một bóng người màu trắng đứng bên cửa sổ."

Cô ấy siết chặt vạt áo.

"Em còn thấy rõ mặt cô ta... Cô ta nhìn chằm chằm xuống chỗ em. Lúc đó em hoảng sợ đến cứng cả người, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng dáng ấy biến mất."

Nói đến đây, cả hai đều bất giác rùng mình, siết chặt tấm thảm len quấn quanh người.

Lạ thay, giữa mùa hè, dù có lạnh thế nào, cũng không đến mức hai người họ lại mặc áo dài tay và trùm thảm thế này.

Hơn nữa, ngay cả điều hòa… họ cũng không bật!

"Phịch!"

Tiếng động bất ngờ vang lên khiến Tiểu Văn và Viên Viên giật bắn người.

"A!"

Cả hai hét lên hoảng hốt, theo phản xạ nhìn chằm chằm về phía cửa sổ cách đó không xa.

Cánh cửa sổ bị gió thổi bật tung, va mạnh vào khung cửa. Tấm rèm trắng mỏng manh bị gió cuốn lên, bay lượn trong không khí như những bóng ma đang phiêu đãng giữa căn phòng.

Tiểu Văn và Viên Viên sợ đến mức ôm chặt lấy nhau, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập.

Nhưng còn chưa kịp trấn tĩnh lại thì bên ngoài cửa ký túc xá vang lên một loạt tiếng đập mạnh!

"Viên Viên, các cậu có trong phòng không?"

Là giọng nói quen thuộc của bạn cùng lớp.

"Tớ nghe thấy tiếng hét, có chuyện gì xảy ra sao?"

Viên Viên run rẩy nhìn Tiểu Văn, trong lòng dâng lên chút cảm giác an toàn. Là bạn cùng lớp của họ, có thể không có chuyện gì đâu...

"Cậu... cậu đợi một chút..."

Tiểu Văn lắp bắp, đôi chân mềm nhũn, muốn đứng dậy mở cửa nhưng phải tốn rất nhiều sức lực.

Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên.

"Đừng mở cửa."

Viên Viên giật mình, bàn tay đặt trên tay nắm cửa khựng lại, đầu ngón tay run rẩy.

Là giọng của Kỷ Hòa.

Ngoài cửa, giọng của bạn cùng lớp lại tiếp tục vang lên.

"Tớ có thể vào trong xem không?"

Lần này, Viên Viên bỗng ngừng thở một nhịp.

Cô ấy bỗng nhớ ra một chuyện— buổi chiều nay, người này còn nói với cô rằng đã về nhà rồi.

Vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện ở cửa ký túc xá?

Viên Viên lùi về sau một bước, cả người lạnh toát.

Bên ngoài, giọng nói đột nhiên thay đổi.

Khi thì trầm thấp, khi thì cao vút.

"Vì sao không mở cửa cho tôi?"

"Vì sao không để tôi đi?"

Những câu nói ấy ngày càng kỳ quái, càng về sau lại mang theo một thứ âm điệu kỳ lạ.

Dường như... đang hát một bài hát.

Viên Viên cố gắng lắng nghe, cảm thấy giai điệu này vô cùng quen thuộc.

Giọng hát văng vẳng ngoài hành lang.

"Em là chú chim nhỏ bị anh cầm tù, tình yêu nhận về ngày càng ít dần đi... Em nhìn cụ cười của anh rạng rỡ trong mắt người khác... Em giống như một hình bóng mà anh có hay không cũng được... Lạnh lùng nhìn dáng vẻ nói dối của anh..."

Tiếng hát dần dần xa khỏi cửa phòng, nhưng lại để lại trong lòng Viên Viên một sự day dứt khó tả.

Vành mắt cô đỏ hoe.

Từ giai điệu và ca từ, cô có thể nghe ra nỗi sầu ai oán của người hát. Cô ta dường như đang cố thoát khỏi một tình yêu không trọn vẹn, một mối quan hệ đầy ràng buộc, nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra.

Cô ta là ai?

Cô ta đã trải qua chuyện gì?

Viên Viên siết chặt bàn tay, cố kiềm chế cảm xúc, giọng nói có chút nghẹn ngào:

"Hình như... cô ta đang cầu cứu."

Nỗi sợ hãi vẫn còn trong lòng, nhưng khi đối diện với sự đồng cảm sâu sắc, nó lại bị một cảm giác khác lấn át.

Có lẽ, người phụ nữ kia không phải đến để dọa bọn họ.

Có lẽ, cô ta đến để tìm kiếm sự giúp đỡ.

Tiểu Văn cũng nghe thấy giọng hát ấy, nhưng cảm giác của cô lại khác với Viên Viên.

Cô đã từng tận mắt nhìn thấy ma nữ kia, sự đáng sợ của cô ta không phải chỉ dựa vào một bài hát mà có thể che giấu được.

"Nếu cô ta thực sự muốn nhờ giúp đỡ, vậy tại sao không đi tìm người có thể giúp mình?"

Tiểu Văn nhìn Viên Viên, giọng nói nghiêm túc.

"Chúng ta chỉ là hai sinh viên bình thường, có thể giúp cô ta cái gì chứ?"

"Viên Viên, tớ cảm thấy chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ đâu."

Cô vỗ nhẹ lên vai Viên Viên, đưa cho cô một tờ khăn giấy.

"Biết đâu đó chỉ là một cái bẫy thì sao?"

Viên Viên mím môi, lau nước mắt, không đồng tình với cách nghĩ của Tiểu Văn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.