Muốn lên tầng bốn, Kỷ Hòa cùng Tiểu Văn, Viên Viên và người còn lại phải đi theo cầu thang bên phải.
Nhưng thật không may, một số bóng đèn ở khu vực này đã bị hỏng từ lâu, đến giờ vẫn chưa có ai sửa chữa.
Cả đoạn cầu thang từ tầng một đến tầng bốn chìm trong bóng tối, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt hắt vào từ ô cửa sổ nhỏ bên ngoài.
Tiểu Văn và Viên Viên không dám chủ quan, lập tức bật đèn pin điện thoại để soi đường.
Vừa bước lên đến tầng hai, họ liền nhìn thấy một tia sáng chập chờn hắt xuống từ tầng trên.
Tiểu Văn siết chặt điện thoại trong tay, tim đập thình thịch.
"Ai?"
Cô khẽ gọi, giọng có chút run rẩy.
Không ai trả lời.
Hai người nín thở, chỉ dám đứng im lặng quan sát. Một lúc sau, một bóng người từ trên bước xuống.
Khi đến gần hơn, người đó cũng thoáng ngạc nhiên nhìn họ một cái, sau đó mới tiếp tục rời đi.
Chỉ là một sinh viên khác.
Tiểu Văn và Viên Viên đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là người thật.
Chắc do họ quá căng thẳng, tự mình dọa mình.
Bốn người tiếp tục đi lên tầng bốn.
Tầng này có hai dãy phòng ngủ nằm ở hai bên hành lang, ánh đèn ở đây sáng rõ hơn hẳn so với cầu thang tối om lúc nãy.
Có vài căn phòng đã bị khóa bên ngoài, có lẽ là chủ nhân của chúng đã về nhà.
Dựa theo số phòng, họ nhanh chóng tìm đến phòng 404.
Vì đi từ cầu thang bên phải, dãy phòng số chẵn nằm ở phía bên trái, nên phòng 404 nằm ngay sát mép ngoài cùng của khu ký túc xá.
Phòng ngủ ở đây được sắp xếp theo số chẵn và lẻ tách biệt— bên cạnh phòng 404 là phòng 402, còn đối diện là phòng 403 và 401.
Viên Viên mạnh dạn bước lên trước, cầm ổ khóa phòng 404, cẩn thận quan sát.
Ổ khóa bám đầy bụi, lớp kim loại còn có dấu hiệu rỉ sét.
Cô thử lay ổ khóa, sau đó dùng sức đẩy cửa. Nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu sẽ mở ra.
"Khóa rồi, không mở được."
Đúng lúc đó, phòng 402 bên cạnh bất ngờ mở cửa.
Một nữ sinh bước ra, trên người mặc bộ đồ ngủ đơn giản, tóc còn ướt sũng, từng giọt nước nhỏ xuống bờ vai trắng mịn. Cô ta vừa lau tóc bằng khăn vừa nghi hoặc nhìn về phía bốn người.
"Phòng 404 không có ai ở. Hình như các cô không phải người của tầng này đúng không? Có chuyện gì sao?"
Viên Viên và Tiểu Văn liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Kỷ Hòa.
Không ai lên tiếng ngay lập tức.
Kỷ Hòa quan sát nữ sinh này một lát, sau đó bình tĩnh tiến lên một bước, đến sát cửa phòng 402.
Thông qua cánh cửa hé mở, cô có thể thấy ba chiếc giường bên trong đều đã được dọn dẹp rất ngăn nắp.
Căn phòng không có dấu hiệu của người ở lại.
Chỉ còn một mình nữ sinh này.
Kỷ Hòa nhìn thẳng vào đối phương, giọng điệu bình thản nhưng mang theo sự chắc chắn:
"Nghe nói phòng 404 có ma, bọn tôi tò mò nên đến xem thử."
"Ma?"
Nữ sinh kia dừng động tác lau tóc, bật cười.
"Tôi ở ngay phòng bên cạnh, từ trước đến giờ chưa từng nghe nói chuyện này. Nếu thật sự có ma, trường học sao có thể để sinh viên ở đây được?"
Viên Viên cau mày, không chấp nhận câu trả lời này.
"Vậy tại sao 404 lại bị khóa?"
"Có rất nhiều lý do để một căn phòng bị khóa. Làm sao tôi biết được nguyên nhân chứ?"
Nữ sinh nhún vai, giọng điệu dửng dưng:
"Muộn rồi, mọi người cần nghỉ ngơi. Đừng làm phiền người khác nữa."
Nói xong, cô ta quay người định đóng cửa lại.
Nhưng cánh cửa chưa kịp khép lại thì Kỷ Hòa đã nhanh chóng giơ tay lên, chống lại nó.
Cô nhìn thẳng vào nữ sinh kia, giọng nói mang theo sự sắc bén khó đoán:
"Cô biết mình đang làm gì không?"
Nữ sinh kia hơi khựng lại.
Khuôn mặt cô ta vẫn giữ vẻ thản nhiên, nhưng bàn tay nắm vào cạnh cửa lại siết chặt hơn một chút.
"Cô nói gì vậy? Tôi không hiểu."
Cô ta định mạnh tay đóng cửa, nhưng lại không thể.
Lực chống đỡ của Kỷ Hòa quá vững vàng, tựa như một bức tường thép không thể lay chuyển.
Gân xanh trên cổ nữ sinh dần hiện rõ.
Đôi mắt cô ta bắt đầu dao động.
Càng nhìn Kỷ Hòa, con ngươi cô ta càng run rẩy.
Bỗng nhiên, sắc mặt cô ta thay đổi.
Dường như… nhận ra điều gì đó.
"Chẳng phải... cô là Kỷ Hòa sao?"
Danh tiếng của Kỷ Hòa ngày càng lan rộng, ngang tầm với nhiều ngôi sao nổi tiếng. Chủ đề về cô vẫn đang gây tranh cãi khắp nơi: rốt cuộc, cô là thần toán thực sự hay chỉ là một kẻ lừa đảo giỏi diễn trò?
Những người không tin thì cố tìm bằng chứng để vạch trần cô, nhưng từ đầu đến cuối, họ vẫn không tìm thấy bất cứ điều gì khả nghi.
Ngược lại, số người tin tưởng Kỷ Hòa lại ngày một nhiều hơn.
Sinh viên nữ đối diện khẽ run lên, trên mặt thoáng qua vẻ hoảng sợ.
"Cô muốn giúp chị mình báo thù thì cũng không nên dùng cách này."
Kỷ Hòa bình thản nói.
Lời vừa dứt, sắc mặt của sinh viên nữ lập tức tái nhợt.
Cô ta mở to mắt nhìn Kỷ Hòa, như muốn nói điều gì đó, nhưng đúng lúc này, một tiếng hét thất thanh vang lên từ tầng trên!
"A! Có ma!"
Sinh viên nữ như sực tỉnh, con ngươi co rút lại, hoảng hốt thốt lên: "Chị!"
Không chần chừ, cô ta đẩy cửa lao thẳng lên tầng trên.
Viên Viên và Tiểu Văn giật mình, vội hỏi:
"Là ma nữ xuất hiện à?"
Nhưng không thấy Kỷ Hòa trả lời.
Cô đã lặng lẽ bước vào phòng 402.
Đứng trong phòng một lát, Kỷ Hòa không đi ra cửa như người bình thường mà tiến thẳng ra ban công.
Chỉ thấy cô khẽ nhún chân, thân thể nhẹ nhàng bật lên, bám lấy lan can tầng năm, mượn lực để quăng mình lên ban công phòng 502, sau đó lại nhảy sang phòng 504 – nơi phát ra tiếng hét.
Ba người còn lại đứng trên ban công phòng 402, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Mãi một lúc lâu, Thái Văn Giai mới lắp bắp:
"Tôi nhớ từng có người nói... Kỷ Hòa treo dây cáp ba mét cũng phải cần mười mấy người giúp..."
Viên Viên nuốt nước bọt, khó khăn nói tiếp:
"Sức bật này của cô ấy, còn cần treo dây cáp sao?"