Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 163: Chương 163




Phòng 504 tối om.

Dưới ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài hắt vào, Kỷ Hòa có thể nhìn thấy rõ ràng:

Trên chiếc giường gần cửa sổ, một bóng trắng đang phủ phục xuống, bên dưới dường như còn có một người khác.

Cảm nhận được có người bước vào, bóng trắng khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn Kỷ Hòa.

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của nó.

Một gương mặt méo mó, không hề có chút sinh khí nào.

Chỉ trong giây lát, bóng trắng bỗng nhiên ôm đầu, toàn thân run rẩy, phát ra tiếng gào thảm thiết.

Âm thanh này... chỉ một mình Kỷ Hòa nghe được.

Theo từng tiếng hét yếu dần, bóng trắng cũng nhạt dần rồi biến mất ngay trước mắt cô.

Cùng lúc đó—

"Ầm ầm ầm!"

Tiếng đập cửa vang lên dồn dập.

"Chị!"

Cánh cửa phòng bị đạp mạnh, sinh viên nữ vội vã xông vào.

Nhưng khi nhìn thấy Kỷ Hòa đứng đó, cô ta lập tức khựng lại.

Ánh mắt cô ta quét một vòng trong phòng, nhưng... bóng trắng đã không còn nữa.

Cô ta quay phắt lại, giọng run lên: "Cô đã làm gì chị tôi rồi?"

Dường như đã mặc định rằng Kỷ Hòa đã động tay động chân, cô ta lao tới, muốn tóm lấy cô.

Nhưng vừa chạy được hai bước, đôi chân vốn đã rã rời vì chạy từ tầng bốn xuống rồi lại chạy lên tầng năm không còn chút sức lực nào, cánh tay cô ta quơ trong không khí rồi ngã khụy xuống nền nhà.

"Vì sao?"

Cô ta run rẩy nắm chặt tay, nước mắt chực trào.

"Rõ ràng chị tôi mới là người bị hại! Vì sao ai cũng muốn hại chị ấy?"

Giọng nói của cô ta ngày càng nghẹn lại.

"Chị tôi chẳng làm gì sai cả... vì sao? Vì sao lại đối xử với chị ấy như vậy?"

Kỷ Hòa đứng im lặng, mãi đến khi tiếng nức nở vang lên rõ ràng trong không gian u tối, cô mới chậm rãi nói:

"Chị cô đã quay về phòng 404 rồi."

Sinh viên nữ cứng người, dường như không tin vào tai mình.

"Cái gì?"

Còn chưa kịp định thần, dưới chân cô ta bỗng nhiên trống rỗng.

Kỷ Hòa cúi người, bế bổng cô ta lên.

Sinh viên nữ hoảng hốt trợn trừng mắt: "Cô định làm gì?!"

"Đi cầu thang quá phiền."

Dứt lời, cô ôm sinh viên nữ, bật người nhảy xuống.

Vẫn là con đường cũ, nhưng lần này, cô không đi một mình.

Khoảnh khắc đặt chân xuống ban công phòng 402, sinh viên nữ vẫn còn trong trạng thái cứng đờ, miệng há hốc không nói được lời nào.

Mấy người Thái Văn Giai nhìn cảnh tượng trước mặt mà suýt nữa thì quên thở.

Biết là Kỷ Hòa có biết võ, nhưng không ngờ lại có thể bế cả người khác mà nhảy thẳng xuống thế này?!

Bên cạnh sự kinh hồn bạt vía, trong ánh mắt họ nhìn cô lại càng thêm kính nể.

Ban công giữa các phòng trong ký túc xá xây khá gần nhau.

Dưới sự trợ giúp của Kỷ Hòa, mấy người lần lượt nhảy từ ban công này sang phòng 404.

Như vậy cũng chẳng cần mở khóa nữa.

Vừa đặt chân vào phòng, Kỷ Hòa liếc nhìn sinh viên nữ, giọng điềm tĩnh:

"Cô cũng làm như vậy đúng không?"

Không phải một câu hỏi.

Là khẳng định.

Sinh viên nữ run lên, rồi chậm rãi gật đầu.

Cho dù cô ta có chối, Kỷ Hòa vẫn có thể nhìn thấu.

Trái ngược với những gì họ tưởng tượng, bên trong phòng 404 không hề có khung cảnh hoang tàn, lộn xộn hay bất cứ dấu hiệu nào của sự sống.

Căn phòng trống trơn.

Bàn, ghế, giường đã bị dọn sạch từ lâu.

Chỉ còn lại một chiếc lò than đã tắt nằm trơ trọi ở giữa phòng.

Nữ sinh phòng 402 lặng lẽ bước tới, không biết từ đâu lấy ra vài tờ tiền vàng mã cùng mấy lá bùa màu vàng. Cô ta bật lửa, đốt chúng rồi ném vào trong lò than.

Những tàn tro còn sót lại trong lò than cho thấy đây không phải lần đầu tiên cô ta làm vậy.

Ngọn lửa bùng lên, tỏa ra làn khói mang theo mùi ngai ngái, phảng phất khắp căn phòng.

Viên Viên ngửi thấy, lập tức nhíu mày, hít thử vài lần rồi kinh ngạc nói:

"Hóa ra mùi đồ cháy trước đây mọi người hay ngửi thấy chính là do cô đốt!"

Cô ấy quay sang đối chất, giọng nghi hoặc:

"Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?"

Tiểu Văn cũng nghiêm giọng hỏi:

"Bình thường chỉ có người cúng bái mới đốt mấy thứ này. Nhưng người trong ký túc xá nói họ ngửi thấy mùi cháy thường xuyên… Chẳng lẽ cô luôn cúng bái? Hơn nữa, vì sao lại chọn phòng 404?"

Nữ sinh phòng 402 không trả lời ngay.

Cô ta cúi đầu, chăm chú nhìn vào ngọn lửa đang nhảy múa trong lò than.

Một lúc sau, giọng nói trầm thấp vang lên:

"Chị tôi… đã chết ở đây. Chị ấy bị người ta hại chết."

Nửa câu đầu còn nhẹ bẫng như lời tự sự, nhưng đến câu sau, cô ta đột ngột ngẩng đầu lên.

Hai con ngươi… biến mất.

Trong đôi mắt cô ta, chỉ còn lại lòng trắng.

Ánh mắt vô hồn, trống rỗng, nhìn chằm chằm vào những người trong phòng.

Không khí như ngưng đọng lại trong chớp mắt.

Viên Viên đứng gần nhất, tim như ngừng đập một nhịp, sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống sàn.

Tiểu Văn và Thái Văn Giai thì hét lên một tiếng, hoảng loạn ôm chặt lấy nhau, nhanh chóng lùi xa khỏi nữ sinh kia.

"Ma!!!"

Cả ba người run rẩy chỉ vào cô ta.

Người bình thường… ai có thể khiến đôi mắt mình chỉ còn lại lòng trắng như vậy chứ?

Trong khi họ còn đang sợ hãi, thân thể nữ sinh kia đột ngột bật lên khỏi mặt đất.

Chỉ bằng một cái nhún chân, cô ta đã bay vọt lên không trung.

Mũi chân lơ lửng, nhẹ nhàng chạm vào ngọn lửa trong lò than.

Cánh tay cô ta mở rộng, toàn bộ cơ thể dần uốn cong, tạo ra một tư thế kỳ quái.

Tư thế này…

Không phải giống với những con ma nữ trong truyền thuyết sao?

Thái Văn Giai sợ đến mức không dám chớp mắt, cũng không dám rời mắt.

Cô ấy hoảng loạn nhìn chằm chằm nữ sinh phòng 402, bỗng nhiên cảm giác hoa mắt.

Trong nháy mắt, bộ đồ ngủ sặc sỡ trên người nữ sinh đã biến thành một chiếc váy trắng bồng bềnh.

Vẫn là đôi mắt trống rỗng chỉ toàn lòng trắng ấy, đang chăm chú nhìn thẳng vào cô.

Ma nữ áo trắng!!!

Thái Văn Giai chết sững.

Cô ấy lập tức nhớ đến bóng trắng mà mình từng nhìn thấy bên dưới ký túc xá.

Khoan đã!

Nữ sinh phòng 402 và ma nữ trong phòng 404… đều là một?

Hay đúng hơn…

Cô ta vốn dĩ không phải người?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.