Thái Văn Giai run rẩy nhận lấy tấm bùa, muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng, Kỷ Hòa đã bước thẳng vào trong nhà tắm.
Bóng tối nuốt trọn lấy cô.
Nhưng đối với Kỷ Hòa, bóng tối này... lại giúp cô nhìn thấy mọi thứ rõ ràng hơn.
Không gian nhà tắm riêng của phòng ngủ ký túc xá vốn đã chật hẹp, nhà tắm này cũng không ngoại lệ.
Hai bồn rửa mặt, một buồng vệ sinh, một buồng tắm vòi hoa sen – mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, tận dụng tối đa diện tích.
Trong buồng tắm, tiếng nước chảy vẫn vang lên róc rách.
Bên ngoài, một giọng hát khe khẽ vọng lại, hoà vào làn hơi nước mờ ảo.
Tấm gương trước bồn rửa mặt phản chiếu bóng dáng Kỷ Hoà. Cô đứng đó, ánh mắt dường như xuyên qua gương, nhìn về một nơi xa xăm.
Đột nhiên, một bóng trắng lướt qua trong gương.
Nhưng Kỷ Hoà không hề phản ứng.
Bóng trắng dường như lấy thêm can đảm, chậm rãi tiến lại gần.
Trong gương, tấm váy trắng mỏng manh tự lay động dù không có gió.
Một đôi tay trắng bệch với những đốt xương hiện rõ, chậm rãi vươn ra, đầu ngón tay cử động như đang bới móc thứ gì đó.
Bàn tay đó… đang tiến về phía đôi mắt của Kỷ Hoà.
Kỷ Hoà không tránh né.
Ánh mắt cô thoáng lạnh, cổ tay khẽ động.
Một lá bùa vàng chớp nhoáng xuất hiện trên tay cô.
Chỉ trong tích tắc, cô vỗ mạnh lá bùa lên trán đối phương.
"Xèo xèo!"
Tia lửa bùng lên.
Phòng tắm chớp lên ánh sáng vàng chói mắt.
Ngay khoảnh khắc bùa vàng sắp chạm đến, ma nữ áo trắng bỗng ý thức được có điều bất thường.
Cô ta hoảng hốt muốn tháo chạy.
Nhưng đã quá muộn.
Cả người cô ta nặng tựa nghìn cân, ngã sầm xuống sàn.
Từng luồng khí đen trên cơ thể bị bùa vàng hút ra, xoáy thành một dòng chảy, cuồn cuộn đổ vào trong lá bùa.
Ma nữ áo trắng mất đi ý thức.
…
Khi mở mắt lại, hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt cô ta là bốn khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau.
"Chị!"
Một giọng nói nghẹn ngào vang lên.
"Cô ta tỉnh rồi!"
Ngoại trừ một người vui mừng bước tới, ba người còn lại đều bị doạ đến mức vội vàng lùi ra sau mấy bước, ánh mắt cảnh giác hướng về phía Kỷ Hoà đang đứng gần đó.
Ma nữ áo trắng… chính là Từ Xán.
Còn nữ sinh phòng 402 – người vẫn luôn cúng bái trong phòng 404, tên là Từ Tinh Tinh.
Hai người là chị em ruột.
"Chị, em xin lỗi… suýt nữa em đã gây ra chuyện xấu rồi!"
Từ Tinh Tinh cố gắng vươn tay, nhưng không thể chạm vào linh hồn chị gái mình.
Cô ta chỉ có thể ôm lấy không khí, nghẹn ngào bày tỏ nỗi day dứt của bản thân.
Từ Xán ôm đầu, cơn đau nhức ập tới cùng với những ký ức mơ hồ.
Cô ta… nhớ ra rồi.
Mình đã chết.
Nhưng một ngày nào đó, giọng nói của em gái lại vang lên bên tai cô ta.
Cô ta bị đánh thức.
Bị âm khí nơi này ảnh hưởng, cô ta rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mất kiểm soát.
Hình như… cô ta suýt chút nữa thì hại c.h.ế.t người!
Kỷ Hoà bước đến bên cạnh hai chị em, giọng nói lạnh nhạt:
"Từ Xán c.h.ế.t ở phòng 404. Vì chấp niệm chưa dứt, cô ta mới ngủ say tại đây. Vốn dĩ chỉ cần vài ngày nữa, cô ta sẽ có thể đầu thai. Nhưng vì cô đánh thức cô ta, khiến cô ta bị âm khí mê hoặc, suýt nữa đã gây ra oan nghiệt."
"Tôi…"
Từ Tinh Tinh sững sờ.
Cô ta không ngờ rằng những việc mình làm lại suýt chút nữa hại chị gái mình.
Cô ta chỉ muốn biết sự thật!
Từ Xán lặng lẽ đứng chắn trước mặt em gái, giọng dịu dàng:
"Không thể trách Tinh Tinh. Là do chị không đủ định lực."
Từ Tinh Tinh nhìn bóng lưng chị gái, trong lòng chấn động.
Khoảnh khắc này, cô ta như quay về những ngày còn bé.
Mỗi lần bị người khác bắt nạt, chị luôn đứng ra bảo vệ cô, dùng đôi vai nhỏ bé che chắn tất cả.
Nhưng khi chị gặp chuyện, cô ta lại chẳng giúp được gì.
"Chị…"
Giọng cô ta run rẩy.
"Chị nói cho em biết… có phải ai đó đã hại c.h.ế.t chị không? Mọi người đều nói chị tự sát. Nhưng em không tin! Rõ ràng trước đó chị từng nói đợi đến kỳ nghỉ, chị sẽ đưa em đi chơi công viên. Chị đã hứa, mà chị chưa bao giờ thất hứa!"
Giọng Từ Tinh Tinh nghẹn lại.
Lúc đó cô ta còn nhỏ.
Khi chị gái qua đời, cô ta mới chưa đầy mười một tuổi.
Dân làng đều nói chị tự sát.
Nói rằng chị đã làm chuyện xấu hổ, không còn mặt mũi sống tiếp.
Ngay cả bố mẹ cũng tin vào lời đồn.
Sau khi chôn cất chị, họ đưa cô ta rời khỏi làng, không bao giờ nhắc đến chị nữa.
Nhưng cô ta không quên.
Không ai nhớ đến chị ấy, nhưng cô ta chưa bao giờ ngừng nghĩ về chuyện này.
Cô ta vừa cố gắng học tập, vừa âm thầm tìm kiếm sự thật.
Tất cả bằng chứng đều chỉ ra rằng chị gái cô ta đã tự sát.
Từ đầu đến cuối, Từ Tinh Tinh vẫn không tin vào sự thật. Cô đỗ vào Đại học A, cố tình đổi phòng ngủ để được ở phòng 402. Cô tìm kiếm tất cả các phương pháp triệu hồi hồn ma trên diễn đàn, thử hết cách này đến cách khác. Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy chị gái mình.
Nhưng... sau khi tỉnh lại, chị gái hoàn toàn không nhận ra cô. Đừng nói đến việc nói rõ sự thật, ngay cả một cơ hội để trò chuyện, Từ Tinh Tinh cũng không có.
Nếu tối nay Kỷ Hòa không đến...
E rằng cả ký túc xá nữ sẽ có rất nhiều người bỏ mạng!
Từ Xán lặng người trước những lời nói của em gái, đôi mắt tràn đầy bi thương chợt trở nên bình tĩnh lạ thường.
"Tinh Tinh, là chị tự sát. Không có ai hại chị cả."