Không do dự thêm, cả nhóm lập tức gọi điện cho cảnh sát.
Nhưng khi đầu dây bên kia hỏi liệu họ có bằng chứng hay không, cả nhóm liền nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang Kỷ Hòa.
Cô bước lên, bình tĩnh nói vào điện thoại:
"Trong máy tính ở phòng làm việc của hắn có giấu những video quay lại suốt mấy năm nay. Hắn giấu rất kỹ, nhưng mật khẩu chính là ngày hắn được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm khoa."
"Đáng ghê tởm!"
"Đồ cặn bã!"
Viên Viên và Thái Văn Giai đồng loạt chửi rủa.
Tiểu Văn vẫn lo lắng, bàn tay nắm chặt vạt áo, trái tim đập mạnh.
Cô biết, đối mặt với chuyện này, cách duy nhất để chấm dứt nó là báo cảnh sát.
Nhưng thực tế quá tàn nhẫn... Những người bị hại như cô luôn bị đàm tiếu, bị nghi ngờ, thậm chí còn bị đổ lỗi.
Cô đã sợ hãi.
Sợ rằng mình sẽ không chống đỡ nổi.
Nhưng khi nhìn thấy những người bạn của mình đang đứng lên vì cô, đôi mắt họ rực lửa căm phẫn, bảo vệ cô mà không chút do dự...
Bỗng nhiên, Tiểu Văn cảm thấy có chút ấm áp.
Có lẽ, cô có thể vượt qua được!
Kỷ Hòa và Thái Văn Giai rời khỏi ký túc xá nữ. Hai người vừa đi được vài bước thì một giọng nói vang lên từ phía sau:
"Kỷ Hòa."
Nghe thấy có người gọi mình, Kỷ Hòa và Thái Văn Giai đồng loạt quay lại. Trước mặt họ là một nam sinh trông phong độ, có khí chất của người trí thức.
Kỷ Hòa nhận ra anh ngay lập tức.
"Thường Gia Ngôn."
Thường Gia Ngôn bước lên một bước, ánh mắt nghiêm túc: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Những ngày qua, anh đã theo dõi các buổi livestream của Kỷ Hòa. Khi biết tối nay cô sẽ đến Đại học A, anh đã do dự rất lâu nhưng cuối cùng vẫn quyết định đến đây, chờ cô ở ký túc xá nữ.
Nhìn sang bên cạnh Kỷ Hòa, Thường Gia Ngôn thấy một cô gái khác đứng cùng cô. Anh khựng lại đôi chút.
Hình như… đây là nữ sinh đã từng xuất hiện trong phòng livestream? Cô ấy đi cùng Kỷ Hòa sao?
Nhưng Thường Gia Ngôn không nghĩ nhiều. Anh hít sâu một hơi, rồi hơi cúi người, giọng trầm thấp:
"Tôi xin lỗi vì lần trước đã thiếu tôn trọng cô. Mong cô bỏ qua."
Kỷ Hòa nhướng mày, giọng điệu mang chút ý cười: "Ông nội anh bắt anh đến xin lỗi tôi à?"
Thường Gia Ngôn không chút do dự gật đầu: "Đúng vậy."
Ông nội anh nói rõ ràng, nếu không được sự tha thứ của Kỷ Hòa thì đừng mong có ngày bước chân vào cửa nhà nữa.
"Vậy anh nghĩ sao?" Kỷ Hòa nhìn anh, chậm rãi hỏi.
Thường Gia Ngôn thoáng sững người. Một lát sau, anh ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói kiên định:
"Tôi không hề cảm thấy mình đã làm sai. Từ nhỏ tôi đã theo ông nội học tập, tôi biết rõ việc vẽ bùa khó đến mức nào. Tôi không muốn ai gặp rắc rối vì những lá bùa của cô, nhưng tôi đã dùng sai cách để thể hiện quan điểm của mình."
Anh hít một hơi thật sâu, tiếp tục: "Cho nên, tôi vẫn phải xin lỗi cô."
Kỷ Hòa gật đầu, tỏ ý đã hiểu. "Anh cũng có lý riêng của mình. Con đường tu đạo vốn dĩ là mỗi người mỗi khác. Anh cứ tiếp tục theo con đường của mình đi."
Trước đây, cô là đại sư tỷ trong tông môn. Khi sư phụ không có mặt, cô chính là người thay thầy giảng đạo cho các sư đệ, sư muội.
Giờ đối mặt với Thường Gia Ngôn, cô không nhịn được mà nói thêm vài lời. Có lẽ vì anh có căn cơ khá tốt, nên cô nhìn anh như một hậu bối đáng để chỉ bảo.
Nói xong, Kỷ Hòa dẫn Thái Văn Giai rời đi.
Thường Gia Ngôn nhìn theo bóng lưng cô khuất xa, đột nhiên giật mình nhớ ra điều gì đó, vội vàng gọi với theo:
"Cô Kỷ! Cô còn chưa nói có tha thứ cho tôi không mà?"
Nhưng Kỷ Hòa và Thái Văn Giai đã đi xa từ lâu.
Ngày hôm sau.
Trong một công viên.
Diệp Tử Kiện đứng trước cổng công viên, vẻ mặt nôn nóng. Anh liên tục nhìn đồng hồ, ánh mắt không giấu được sự sốt ruột.
Đã hơn nửa giờ trôi qua kể từ khi anh và đối phương hẹn gặp.
Nhưng người kia vẫn chưa xuất hiện.
Chẳng lẽ… cô ta đã nhận ra điều gì bất thường?
Ngay khi Diệp Tử Kiện đang cân nhắc có nên gọi điện về nhà để hỏi thăm tình hình em trai không, thì một bàn tay bất ngờ vỗ nhẹ lên lưng anh từ phía sau.
Anh giật mình, hơi lảo đảo một chút rồi vội vàng quay người lại.
Trước mặt anh là một cô gái trẻ, đôi mắt long lanh đầy si mê.
Phương Lệ Lệ.
"Giám đốc Diệp."
Cô ta mỉm cười bẽn lẽn, ánh mắt nhìn Diệp Tử Kiện tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Người ngoài nhìn vào cũng đủ hiểu, cô ta thích Diệp Tử Kiện đến mức nào.
Diệp Tử Kiện nhìn cô ta, ánh mắt chợt lóe lên tia nghi hoặc.
"Lệ Lệ… cô mới mua bộ đồ này à?"
Phương Lệ Lệ cười tươi: "Đẹp không? Tôi biết ngay là anh sẽ thích mà."
Diệp Tử Kiện nhíu chặt mày.
Bộ váy này… Anh nhớ không nhầm, hôm trước bạn gái anh cũng mặc một bộ y hệt.
Không chỉ có trang phục, mà ngay cả cách trang điểm của Phương Lệ Lệ hôm nay cũng giống hệt bạn gái anh.
Một cơn ớn lạnh len lỏi vào sống lưng anh.
Không thể tiếp tục bỏ qua chuyện này nữa, Diệp Tử Kiện nghiêm giọng:
"Lệ Lệ, cô có một cái vòng cổ gắn cúc áo, đúng không? Có thể cho tôi xem một chút chứ?"
Phương Lệ Lệ nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ lấy chiếc vòng cổ ra khỏi áo.
"Anh nói cái này à?"
Trên mặt dây chuyền quả thật có một chiếc cúc áo.
Diệp Tử Kiện nhìn chằm chằm vào nó.
Hình dáng… rất giống với những chiếc cúc trên áo sơ mi của em trai anh.
Anh nhớ rõ, hôm ấy sau khi đi dự tiệc rượu về, em trai còn càu nhàu rằng không hiểu vì sao chiếc cúc thứ hai trên áo sơ mi của nó lại bị mất.
Thì ra, nó đang nằm trong tay Phương Lệ Lệ.
Nhưng điều khiến Diệp Tử Kiện rùng mình hơn cả…
Trên chiếc cúc vốn có màu trắng tinh, lại có những vệt đỏ nhàn nhạt, mảnh như sợi chỉ…
Trông giống như… vết máu đã khô.