Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 171: Chương 171




Nhưng vì tự ti, cô chưa bao giờ dám thổ lộ, chỉ dám len lén quan sát anh từ xa.

Có lẽ ông trời thương xót cô, nên mới để cô tìm thấy cuốn sách nhỏ đó.

Cô thử làm theo, và thật sự... cô đã gặp được "Giám đốc Diệp" trong mơ.

Nhưng bây giờ, sự thật lại nói với cô rằng—người đó không phải Diệp Tử Kiện.

Câu nói cuối cùng của anh trước khi rời đi vang lên trong đầu cô:

"Không phải là cô thích tôi đâu, chỉ là lúc đó tôi tình cờ xuất hiện mà thôi."

Tình cờ...

Phương Lệ Lệ cúi đầu, bất giác nhận ra một điều.

Cô không còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tử Kiện, trông anh ấy như thế nào nữa.

Nhưng cô vẫn nhớ rõ, khoảnh khắc cầm trên tay thư trúng tuyển, cô đã hạnh phúc nhường nào.

Giống như cô đã thực sự bước được bước đầu tiên thoát khỏi quá khứ.

Mẹ Phương lại mở cửa bước vào, nhìn con gái ngồi trầm tư trên giường, giọng bà ta nhẹ nhàng mà mang đầy ý đồ:

"Lệ Lệ này... số tiền năm mươi ngàn tệ kia..."

Phương Lệ Lệ ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình.

Sau đó, cô bất ngờ bật cười.

Nhưng không phải nụ cười nhún nhường như trước.

"Mẹ, con sẽ không đưa mẹ một xu nào đâu."

Mẹ Phương sững sờ, chưa kịp phản ứng, đã nghe con gái nói tiếp:

"Nếu mẹ muốn đến công ty con gây chuyện, thì tệ nhất con sẽ từ chức. Nhưng mẹ đừng lo, sau này con vẫn sẽ gửi tiền dưỡng lão cho ba mẹ, theo mức tối thiểu. Còn những chuyện khác, mẹ đừng mơ."

Giọng điệu dứt khoát, không chút do dự.

Lẽ ra cô phải làm thế này từ lâu rồi!

Mẹ Phương ngỡ ngàng đứng tại chỗ, định lên tiếng trách móc. Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt con gái, bà ta bất giác cảm thấy có gì đó khác lạ.

Lệ Lệ... lần này hình như thực sự nghiêm túc rồi.

Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, khuôn viên trường trung học Tiêu Dương vắng lặng đến lạ thường.

Ngụy Dương mặc đồng phục học sinh, lẻn vào cổng trường với lý do để quên sách vở. Cậu ta nói dối trơn tru đến mức bác bảo vệ chẳng hề nghi ngờ, chỉ phất tay cho qua.

Không dừng lại ở đâu cả, Ngụy Dương đi thẳng đến thư viện. Cậu mở khóa cửa bằng chìa khóa mượn được từ trước, rồi bước nhanh vào trong, hướng về góc khuất nơi mà cậu đã được dặn dò từ trước.

"Chị Kỷ Hòa, chị còn ở đó không? Tôi đến rồi."

Cậu giơ điện thoại lên, màn hình hiển thị một cuộc gọi video WeChat.

Bên kia, khung hình tối đen như mực, chẳng thấy gì ngoài một màu đen kịt. Không khó hiểu khi Ngụy Dương phải lên tiếng xác nhận.

"Ừm."

Đúng lúc đó, ánh sáng từ màn hình hắt ra, soi rõ khuôn mặt của Kỷ Hòa.

Nhìn thấy cô, Ngụy Dương thở phào, ngón tay chỉ về một chiếc ghế cũ kỹ cách đó không xa: "Chính là chỗ đó."

Cậu không dám lại gần, vẫn giữ khoảng cách năm, sáu mét với nó.

Dù bên ngoài trời nắng gắt, nhưng trong thư viện lại âm u đến đáng sợ. Các cửa sổ đều được kéo rèm kín mít, có lẽ là để tránh ánh nắng làm hỏng sách vở.

Ngụy Dương bật đèn pin lên, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Tắt đèn đi." Kỷ Hòa chậm rãi lên tiếng. "Một lá bùa dán lên lưng ghế, một tờ đặt trên mặt ghế, tờ còn lại dán lên trán cậu."

"Nhất định phải tắt đèn à?"

Cậu ta nhăn nhó, nhưng khi thấy Kỷ Hòa gật đầu kiên quyết, đành tắt đèn pin, dù trong lòng đầy miễn cưỡng.

Làm theo lời cô, cậu lần lượt dán ba lá bùa đúng vị trí.

Sau đó, từ trong ba lô, cậu lấy ra nửa bát gạo sống và nửa bát nước – tất cả đều là thứ mà Kỷ Hòa đã bảo chuẩn bị.

Cậu đặt bát gạo dưới ghế, rồi đổ bát nước thành một vòng tròn bao quanh.

Vừa làm xong, chưa kịp đứng thẳng người, Ngụy Dương đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên ngay sát tai.

"Hôm nay mình lại thi rớt rồi…"

Trái tim Ngụy Dương giật thót, cậu hoảng sợ nhìn quanh, nhưng không thấy ai cả.

"Ngồi xuống ghế."

Giọng của Kỷ Hòa lại vang lên, bình tĩnh nhưng đầy uy lực.

Ngụy Dương nuốt nước bọt, bàn tay siết chặt, rồi run rẩy ngồi xuống.

Ngay khoảnh khắc lưng chạm vào ghế, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, khiến toàn thân cậu nổi da gà.

Cảnh vật xung quanh thay đổi ngay tức khắc.

Không còn những dãy kệ sách quen thuộc, thay vào đó là một căn phòng trắng toát, lạnh lẽo.

Những âm thanh vang vọng trong đầu cậu.

"Đề bài dễ thế này mà con cũng làm sai à? Cô giáo bảo kiểm tra bài tập của con, bố mẹ không trông chừng à? Sao con có thể làm bố mẹ mất mặt như thế chứ? Đi sang bên kia đứng, tối nay khỏi ăn cơm!"

"Bạn cùng bàn của con đạt điểm tuyệt đối đấy, bố mẹ người ta tự hào lắm! Còn con chỉ kém một điểm thôi mà cũng không cố gắng được sao?"

"Bố mẹ vất vả kiếm tiền cho con ăn học, không phải để con lười biếng thế này! Nếu không thi đậu, người ta sẽ cười vào mặt bố mẹ mất thôi!"

"Học tự nhiên thì sau này dễ kiếm việc! Anh họ con cũng học tự nhiên, ai cũng khen nó thông minh! Con không muốn để bố mẹ phải nói với người ta là con học xã hội đấy chứ?"

"Kỳ thi đại học sắp đến rồi, con phải duy trì phong độ. Nếu đỗ, con sẽ làm bố mẹ tự hào!"

Những câu nói đó như búa tạ đập vào đầu Ngụy Dương, khiến cậu muốn hét lên.

Toàn là bố mẹ, bố mẹ!

Học thì cứ học thôi, nhưng tại sao lúc nào cũng phải lôi bố mẹ vào chứ?

Cơn bực tức bùng lên trong lòng cậu. Ngụy Dương hít một hơi thật sâu, định phản bác lại những lời đó.

Nhưng cậu chưa kịp mở miệng thì đã nghe chính mình cất tiếng:

"Con biết rồi… Bố, mẹ."

Ngụy Dương sững sờ.

Giọng nói đó phát ra từ miệng cậu.

Nhưng rõ ràng… đó không phải là giọng của chính cậu.

Ngay sau đó, Ngụy Dương đột nhiên cảm thấy ý thức của mình bị kéo vào một thân thể xa lạ. Cậu dường như đã nhập vào cơ thể của người khác, nhìn mọi thứ từ góc nhìn thứ nhất.

Người này cũng là học sinh của trường trung học Tiêu Dương, thành tích học tập xuất sắc, lần nào cũng đứng đầu khối. Nhưng dù vậy, bố mẹ cậu ta vẫn không hài lòng, luôn ép buộc cậu học hành ngày đêm, yêu cầu cậu phải đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn.

"Học giỏi, bố mẹ mới nở mày nở mặt! Nếu thi không tốt, con sẽ khiến cả nhà mất mặt!"

Cái kiểu logic quái đản gì thế này?!

Nếu không phải hiện tại không thể mở miệng, Ngụy Dương chắc chắn sẽ chửi thẳng vào mặt bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.