Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 172: Chương 172




Thời gian lặng lẽ trôi qua, cho đến đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học.

Cậu học sinh xuất sắc ấy vẫn đang cặm cụi bên bàn học, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.

Lúc này, mẹ cậu ta đẩy cửa bước vào, giọng nói không hề có một chút quan tâm:

"Chỉ cần chịu khó thêm một đêm nữa thôi, ngày mai con thi đỗ đại học, bố mẹ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm."

Một câu nói đơn giản, nhưng lại vô tình chạm đến sợi dây thần kinh căng cứng trong lòng cậu.

Sau khi mẹ rời đi, cậu ta lặng lẽ đứng dậy, mở cửa sổ phòng.

Rồi không chút do dự, nhảy xuống từ tầng mười lăm.

Trong thư viện.

"Đừng!"

Ngụy Dương hét lên kinh hoàng, cả người bật dậy rồi ngã lăn khỏi ghế.

Cậu hốt hoảng kiểm tra cơ thể mình, sờ lên mặt, lên tay, xác nhận rằng mình vẫn còn sống. Sau đó, cậu nhặt chiếc điện thoại bị ném sang một bên, giọng vẫn còn run rẩy:

"Chị ơi... chuyện này là thế nào?"

Kỷ Hòa bình tĩnh đáp:

"Đây là ký ức trước khi chết của cậu ta."

Ngụy Dương cắn môi, nhất thời không biết phải nói gì.

Cậu ta bị bóp nghẹt đến mức ngay cả sau khi chết cũng vẫn nhớ phải làm bài tập về nhà... Rốt cuộc cuộc sống của cậu ấy đã khắc nghiệt đến nhường nào?

Ngụy Dương siết chặt tay, cảm giác khó chịu trào dâng trong lòng.

Đợi đến khi cậu bình tĩnh lại, Kỷ Hòa đứng lên, nói:

"Cậu ta đã rời khỏi cơ thể của cậu rồi, đi thôi."

"Như vậy... là xong rồi sao?"

Ngụy Dương ngẩn người.

Thế còn con ma kia thì sao?

Từ góc nhìn của Kỷ Hòa, có một chàng trai tuấn tú đang ngồi trên ghế, trên tay cầm một cuốn sách, khóe miệng đôi lúc khẽ nhếch lên, tựa như đang tận hưởng những giây phút thư thái hiếm hoi trong đời.

Cô bình thản đáp:

"Khi thời cơ đến, cậu ta sẽ tự khắc rời đi thôi."

Có lẽ sau khi chết, chàng trai ấy cuối cùng cũng có thể dành chút thời gian cho riêng mình.

Nhà Tần Trí Phú.

Trong phòng làm việc.

Sắc mặt hai bố con Tần Trí Phú và Tần Hải đều khó coi, bọn họ chăm chú nhìn tập tư liệu trên bàn.

Trên mặt bàn còn có mấy tấm ảnh chụp Kỷ Hòa.

Tần Hải nghiêm túc báo cáo:

"Bố, kể từ khi rời khỏi nhà họ Kỷ, Kỷ Hòa trở nên rất kỳ quái. Cô ta mở một phòng livestream đoán mệnh trên app Cá Mập, hơn nữa... quẻ nào cũng tính đúng."

Hắn ta dừng một chút rồi tiếp tục:

"Con đã cho người điều tra vụ duyên âm của Đường Giai Giai. Chủ cửa hàng trang sức kia đúng là có cấu kết với một hòa thượng để ghép âm hôn cho người ta. Nhưng kỳ lạ là, ngay sau khi Đường Giai Giai tìm đến Kỷ Hòa, cả hai kẻ đó đều bị thương nặng nằm viện. Nghe nói... chân tay đều bị liệt hết rồi."

Nhắc đến chuyện này, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn.

Nếu Kỷ Hòa thực sự có bản lĩnh như vậy, có khi nào cô ta đã biết hết mọi chuyện họ làm hay không?

Cô ta có thể giúp Tần Mân Dữ quay lại đối phó với bọn họ không?

Tần Trí Phú liếc con trai một cái, giọng trầm thấp:

"Bố đã dạy con thế nào rồi? Gặp chuyện phải bình tĩnh. Cô ta quả thật có chút bản lĩnh, nhưng so với vị Đại sư kia thì vẫn còn thua xa. Bố sẽ đích thân đi gặp Đại sư để bàn bạc cách đối phó. Còn con, phái người theo dõi sát Kỷ Hòa và Tần Mân Dữ, đừng để bọn họ—"

"Bố, anh!"

Cánh cửa phòng làm việc đột ngột bật mở.

Một cô gái xinh đẹp thò đầu vào, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai, giọng nói trong trẻo:

"Em có tin tức cực hot đây!"

Chính nụ cười này, giọng điệu này đã giúp cô ta được mệnh danh là "thiên thần giáng trần" trong lòng người hâm mộ.

Tần Yên Nhiên được thừa hưởng trọn vẹn những nét đẹp từ bố mẹ. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn chỉ vừa bằng lòng bàn tay, đôi mắt hình quả hạnh luôn tràn đầy sức sống, toát lên vẻ rạng rỡ của một cô gái trẻ trung.

Vừa bước vào phòng, sự xuất hiện của cô ngay lập tức khiến cuộc trò chuyện giữa Tần Trí Phú và Tần Hải ngưng lại. Hai người họ nhìn nhau, rồi cùng im lặng.

"Bố, bố và anh đang nói chuyện gì thế?"

Tần Yên Nhiên nhẹ nhàng bước đến bên cạnh bố, thân mật khoác lấy cánh tay ông, bộ dạng nũng nịu chẳng khác gì hồi còn bé.

Tần Trí Phú vỗ nhẹ lên tay con gái, giọng điệu cũng thay đổi, không còn vẻ nghiêm túc như trước mà trở nên hiền hòa hơn: "Không có gì đâu, chỉ là chuyện công ty thôi. Khi nào con về cũng không báo trước, để anh con còn đến đón."

"Con lớn thế này rồi, đâu cần anh trai đón nữa." Nói rồi, cô chợt nhớ ra chuyện quan trọng, vội vàng nhắc nhở: "À, bố, ngày mốt công ty đã sắp xếp tiệc sinh nhật cho con rồi đấy. Bố, anh trai và mẹ nhất định phải đến nhé!"

"Biết rồi, con nói bao nhiêu lần rồi, nếu mà quên chắc con sẽ lải nhải mãi cho mà xem."

Tần Trí Phú lắc đầu bất đắc dĩ, đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi con gái.

Tần Yên Nhiên bĩu môi, giả vờ giận dỗi rồi quay sang nhìn anh trai: "Con không thèm nói chuyện với bố nữa! Anh, em có chuyện muốn hỏi anh!"

Nói xong, cô kéo tay Tần Hải, lôi anh ra khỏi phòng làm việc. Phía sau, Tần Trí Phú chỉ nhìn theo với ánh mắt đầy yêu thương.

Vừa bước ra ngoài, giọng nói của Tần Yên Nhiên hạ xuống thấp hơn, vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn: "Anh, em nghe nói anh Mân Dữ... hại chết người? Chuyện này là sao? Sao anh ấy có thể làm chuyện như vậy được? Tin tức này không phải thật, đúng không?"

Tần Hải thở dài, chậm rãi nói: "Yên Nhiên, là thật đấy. Sau này đừng liên lạc với nó nữa."

"Sao có thể chứ? Anh à, chắc chắn có hiểu lầm gì đó! Anh phải giúp anh Mân Dữ..."

Cô nhìn anh trai với ánh mắt đầy cầu xin.

Tần Hải im lặng trong giây lát, trong lòng có chút mềm nhũn.

Yên Nhiên vẫn luôn là một người lương thiện. Có một số chuyện, tốt nhất không nên để em ấy biết.

"Yên Nhiên ngoan, cứ yên tâm chuẩn bị tiệc sinh nhật đi."

"Anh..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.