Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 175: Chương 175




"Mẹ à, chuyện đó rõ ràng là vô lý đúng không?"

Mẹ của Ngắm Trăng, người vẫn đang ngồi cạnh, chỉ lắc đầu nhắc nhở:

"Đồng nghiệp của mẹ làm sai thì đã bị xử lý rồi, con nói thêm cũng có ích gì đâu?"

Thấy mẹ mình có thái độ ôn hòa như vậy, Ngắm Trăng bĩu môi nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Dưới phần bình luận, khán giả bàn tán sôi nổi:

[Chim ngốc tặng thư tình]: "Có chuyện như vậy thật à? Cách xử lý của tên quản lý đó đúng là... hết nói nổi!"

[Chu Thành Tông Kiếm Các]: "Nhìn câu này là biết không thường xuyên cập nhật tin tức rồi! Vụ này lúc đó nổ lớn trên mạng lắm, kéo dài mấy ngày luôn!"

[Đèn Nam Mộc nhỏ đáng yêu]: "Tôi xem video mà tức không chịu nổi! Tại sao nạn nhân lại phải xin lỗi?"

[Sao rơi khắp núi]: "Cái lý do 'con tôi còn nhỏ' đúng là buồn cười thật. Cháu trai tôi mới vào mẫu giáo đã biết nam nữ khác nhau, còn biết WC nam, WC nữ là riêng biệt! Thằng bé sáu tuổi kia chắc cũng sắp vào lớp một rồi mà còn không biết? Hay là mẹ nó không dạy?"

[Tôi cũng là một người mẹ]: "Tôi có thể hiểu nỗi lo sợ lạc con của bà mẹ đó, nhưng thay vì cư xử lịch sự, bà ta lại hành động ngang ngược như vậy thì không thể chấp nhận nổi!"

Thái Văn Giai nhìn chằm chằm vào những dòng bình luận trên màn hình, gật đầu liên tục. Rõ ràng là cô ấy cũng có điều muốn nói, nhưng lại nhịn đến mức mặt đỏ bừng lên.

Thấy thế, Kỷ Hòa không khỏi bật cười:

"Cô muốn nói gì cứ nói đi, không sao đâu."

Câu nói vừa thốt ra, phòng livestream chợt im bặt trong một giây.

Khán giả sửng sốt.

Streamer đang nói chuyện với ai thế?

... Người?

Hay là ma?

Dù sao thì ai cũng biết Kỷ Hòa có năng lực đặc biệt. Nếu cô đang trò chuyện với quỷ thật thì cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng nếu là người, vậy thì mọi người càng tò mò hơn—ai lại có thể ở chung với streamer thế này?

Thái Văn Giai cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng. Cô hắng giọng rồi mạnh dạn nói:

"Đúng, đúng rồi! Tôi cũng đọc được tin đó! Bà mẹ kia thật sự quá đáng mà!"

Nghe thấy giọng nói rõ ràng của một cô gái, khán giả trong phòng livestream đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

À, là người, không phải ma.

Vậy thì ổn rồi.

Có điều...

Mọi người bắt đầu ghen tị rồi đây.

Cô gái này rốt cuộc là ai mà có thể nói chuyện trực tiếp với streamer, lại còn ở ngay cạnh cô ấy?

Còn họ thì chỉ có thể gõ bình luận trên màn hình!

Thái Văn Giai nói xong, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn khuôn mặt hai mẹ con trên màn hình rồi chợt nhận ra, đây không phải lúc để trách móc hay tranh cãi. Chuyện của họ vẫn chưa giải quyết xong.

Cô quay sang Kỷ Hòa, hỏi điều mà tất cả người xem đều đang tò mò:

"Nhà tắm này có vấn đề gì vậy? Có phải... có quỷ quấy phá không?"

Camera giám sát không ghi lại được bất kỳ ai ra vào, vậy chỉ có thể là thứ mà camera không thể quay được đang phá rối.

Kỷ Hòa vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía ống kính:

"Đúng là có vấn đề. Nhưng chuyện này không liên quan đến ma quỷ. Chỉ là có người không cam lòng nên cố ý trả thù thôi."

"Trả thù?"

Ngắm trăng nhíu mày, dường như nghĩ ra điều gì đó. Đôi mắt cô sáng lên.

"Chắc chắn là tên quản lý kia!"

Từ khi sự việc đó lên hot search, ngoài người mẹ gây sự bị mắng, người quản lý cũng bị chỉ trích rất nhiều vì cách xử lý kém cỏi.

Nhà tắm nhận về hàng loạt đơn khiếu nại, yêu cầu sa thải người này.

Cuối cùng, để giữ danh tiếng, chủ nhà tắm không còn cách nào khác ngoài việc sa thải anh ta. Dù vậy, ông ấy vẫn rất biết ơn vì người quản lý đã làm việc nhiều năm, nên đặc biệt trả cho anh ta một khoản bồi thường không nhỏ.

Nhưng đến ngày rời đi, người quản lý vẫn lớn tiếng chửi bới, nói rằng ông chủ vốn đã muốn đuổi mình từ lâu, chỉ đợi cơ hội để ra tay.

Trước khi rời đi, anh ta còn gào lên rằng sẽ khiến ông chủ phải hối hận.

Nếu có ai đó muốn trả thù nhà tắm, thì chắc chắn chính là người quản lý đó!

Nghe vậy, Kỷ Hòa không nói đúng hay sai, chỉ đặt một câu hỏi:

"Ai chịu trách nhiệm quản lý camera giám sát của nhà tắm?"

Ngắm trăng không biết, bèn quay sang nhìn mẹ mình.

Mẹ cô suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Tiểu Trương phụ trách camera giám sát. Ban đầu là lão Trương – ba của cậu ta, nhưng sau này mắt ông ấy kém đi, nên đề cử con trai mình với ông chủ."

Kỷ Hòa gật đầu, tiếp tục hỏi:

"Lúc đó, mọi người xem đoạn video giám sát đều là do cậu ta gửi qua, đúng không? Không ai được vào tận nơi để kiểm tra?"

"Đúng, đúng rồi! Tiểu Trương gửi video vào nhóm làm việc, chúng tôi chỉ xem qua đó chứ chưa ai tận mắt thấy phòng giám sát."

Mẹ Ngắm trăng vội vàng đáp.

Cô gái nhỏ này đúng là thông minh quá!

Kỷ Hòa khẽ gật đầu:

"Vậy thì mọi người nên cẩn thận hỏi Tiểu Trương, sau đó tìm người có chuyên môn kiểm tra lịch sử camera. Tôi nghĩ sẽ tìm ra manh mối thôi."

Ngắm trăng nghe vậy vẫn hơi do dự, nhỏ giọng hỏi lại:

"Vậy... chuyện này thực sự không liên quan đến... những thứ kia chứ?"

Cô hơi rùng mình.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ Kỷ Hòa, cô lập tức cảm ơn rồi rời khỏi livestream.

Cô muốn đi tìm Tiểu Trương để hỏi cho rõ.

Lúc này, Tiểu Trương đang ngồi trong một quán nướng ven đường.

Anh ta vừa gặm thịt nướng vừa gọi thêm một phần hàu sống, bộ dạng vô cùng đắc ý.

Ông chủ quán đứng sau quầy, nhìn Tiểu Trương ăn uống no nê thì bật cười, trêu chọc:

"Mới đầu tháng mà ông chủ của cậu đã trả lương rồi sao?"

Tiểu Trương là khách quen ở quán, ông chủ cũng hiểu đôi chút về cuộc sống của anh ta.

Nghe vậy, Tiểu Trương hừ một tiếng, vỗ vỗ túi quần, nơi có một chiếc ví dày cộm.

"Chờ ông chủ trả lương á? Thà chờ tiền rơi từ trên trời xuống còn hơn. Đây là tiền tôi mới kiếm được từ một khoản thu nhập thêm!"

Ông chủ quán hứng thú hỏi:

"Thu nhập thêm gì thế? Chia sẻ cho tôi với."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.